ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Triển Thiên Bạch chấn động.

"Đoan Mộc Ly, ngươi muốn làm gì..."

Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly đã vùi đầu hôn lên miệng vết thương trên vai hắn.

Hai tròng mắt Triển Thiên Bạch trong phút chốc trợn to.

Thẩm Ngọc Lam thấy thế lập tức im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, sai người chuẩn bị khăn tay cùng nước sạch cho Đoan Mộc Ly, còn có cả dao nhỏ.

Ngay khoảnh khắc vải dệt trên đầu vai của Triển Thiên Bạch bị xé ra, hắn cũng thấy được, da thịt trên vai của Triển Thiên Bạch đang thối rữa.

Ấn đường Thẩm Ngọc Lam nhíu chặt lại, có chút đăm chiêu.

Độc...

Con ngươi đong đưa trái phải, trong lòng hắn không hiểu sao lại hiện lên một tia dự cảm có điềm xấu.

Trong phòng, Đoan Mộc Ly đang giúp Triển Thiên Bạch hút máu độc ra.

Triển Thiên Bạch nằm ngửa trên giường, Đoan Mộc Ly đè nặng trên người.


"Như thế cũng vô dụng..."

Con ngươi đen lúng liếng nhuộm lên sắc ửng đỏ nhàn nhạt, Triển Thiên Bạch kì thực là lo Đoan Mộc Ly giúp hắn hút máu độc ra có thể cũng sẽ trúng độc, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành phiên bản khác.

"Ai nói vô dụng, nhân lúc ngươi trúng độc vẫn chưa sâu..."

Đoan Mộc Ly ra sức mút miệng vết thương trên đầu vai Triển Thiên Bạch, nhưng bề mặt thối rữa cũng không giảm đi, một mực khuếch tán ra phía ngoài.

Trên người không có khí lực, hô hấp cũng không đủ thông thuận, nhưng so với vừa nãy, miệng vết thương thật ra không còn đau như thế nữa.

Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Ly một ngụm lại một ngụm giúp hắn hút máu độc ra, sau đó phun đi, trong lòng có loại cảm giác không nói rõ được, tựa như có một bàn tay đang khẽ vần vò trái tim của hắn.


"Ngươi... Không sợ bản thân trúng độc sao?"

"Hửm?" Đoan Mộc Ly giương mi mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Triển Thiên Bạch lập tức dừng lại, ánh mắt bối rối.

"Ngươi đây là đang lo lắng cho ta sao?" Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Triển Thiên Bạch lãnh đạm trả lời.

Đoan Mộc Ly đau khổ khẽ nhếch khóe miệng, tiếp tục giúp Triển Thiên Bạch hút máu độc, vừa hút vừa nói: "Ngươi đã quên thể chất của ta là bách độc bất xâm sao?"

"Nhưng loại độc này... Cũng có thể không nằm trong "một trăm loại" ngươi đối phó được kia."

Nghe thấy Triển Thiên Bạch nói như vậy, Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười.

Thể chất của hắn biến thành bách độc bất xâm chung quy cũng bởi vì thời điểm lúc trước học nghệ ở Thanh Loan cung Doãn Mạch hại hắn, dẫn hắn đi tiếp xúc với đủ loại độc vật, lâu ngày dần dà thì cũng luyện thành thể chất bách độc bất xâm, độc dược bình thường đều không tổn thương hắn được.


Nhưng độc mà Triển Thiên Bạch trúng phải có chút quỷ dị. Giống như lời Triển Thiên Bạch nói, bản thân Đoan Mộc Ly kì thực cũng không rõ loại độc này rốt cuộc là cái gì, có ảnh hưởng đối với hắn hay không.

"Nếu ta trúng độc có thể đổi lại ngươi bình an, ta đây liền vui vẻ chịu đựng."

Giọng nam trầm thấp từ tính nhẹ nhàng, tựa như một làn gió mát thổi vào trong tai của Triển Thiên Bạch, ấm áp đến mức làm cho tứ chi trăm cốt của Triển Thiên Bạch cứng ngắc lạnh như băng.

"Ngươi từ khi nào thì học được miệng lưỡi trơn tru như vậy?"

Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười, "Lời ta nói quả thực từng câu đều là thật."

"Vậy lúc trước nói muốn để ta chết đói cũng như vậy, là nói thật sao?" Triển Thiên Bạch không chút khách khí mà tra hỏi lại.

Đoan Mộc Ly không khỏi đỡ trán, "Người như ngươi này mang thù đến vậy sao?"
"Có qua có lại thôi?" Triển Thiên Bạch cười khổ.

Máu phun ra đều là màu đen, Đoan Mộc Ly đã rất cố gắng giúp Triển Thiên Bạch hút máu độc, nhưng da thịt nơi đầu vai của Triển Thiên Bạch vẫn đang thối rữa ra xung quanh.

"Độc này quá tà môn rồi!" Vẻ mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc, lo lắng kinh khiếp.

Không thể tiếp tục như vậy được...

Tiếp tục như vậy Triển Thiên Bạch liền...

"Là ta liên lụy ngươi..." Đoan Mộc Ly cúi đầu thật sâu, giấu biểu tình áy náy tự trách đi.

Đôi con ngươi đỏ tươi trượt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm miệng vết thương nơi đầu vai dần thối rữa, thở dài thật sâu.

Độc này không phải một loại kiến huyết phong hầu, nhưng cũng đủ tra tấn người, độc tố ăn mòn miệng vết thương, phá hỏng mô da, chiếu theo tốc độ vẫn đang tiếp tục này, Triển Thiên Bạch cảm thấy bản thân hắn là không quá bao lâu nữa toàn thân sẽ thối rữa mà chết.
Ngay cả chết cũng không để cho hắn chút thể diện mà chết đi sao?

Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ rũ xuống mi mắt.

Vài ba lần quay trở về từ Quỷ Môn Quan, hắn phát hiện bản thân đối với cái chết đã cảm thấy thập phần lạnh nhạt.

Không muốn chết... Nhưng cũng không sợ chết.

Chết như thế nào... Khi nào thì chết... Tựa hồ đều trở nên không sao cả.

"Triển Thiên Bạch!"

Ý thức đột nhiên bị một tiếng rống của Đoan Mộc Ly gọi trở về, Triển Thiên Bạch mở hai mắt, ngũ quan tinh xảo góc cạnh, tuấn mĩ trương dương của Đoan Mộc Ly trước mặt nhuộm lên vẻ tức giận mãnh liệt.

"Làm sao vậy?" Triển Thiên Bạch hỏi, thanh âm đã cực kì hư nhược rồi.

"Không được ngủ, không được suy nghĩ miên man nữa! Ta rất nhanh có thể hút ra toàn bộ máu độc trong miệng vết thương của ngươi ra!" Dứt lời, Đoan Mộc Ly tiếp tục vùi đầu hút máu độc, môi đã có chút sưng lên.
Nhìn thấy bộ dáng Đoan Mộc Ly cố gắng muốn cứu mình như thế, Triển Thiên Bạch chậm rãi vươn tay, ngón tay thoáng chần chừ một chút, đặt lên trên đầu Đoan Mộc Ly.

Tóc của Đoan Mộc Ly... Dường như vẫn là lần đầu tiên hắn chạm vào.

"Nếu ta..."

"Cái gì?" Thanh âm của Triển Thiên Bạch thu hút sự chú ý của Đoan Mộc Ly.

Khuôn mặt có chút rối rắm, Triển Thiên Bạch muốn nói lại thôi, "Nếu như cơ thể của ta tiếp tục thối rữa tiếp như này..."

"Sẽ không đâu!" Đoan Mộc Ly chắc như đinh đóng cột mà phủ định, "Miệng vết thương nhỏ như vậy làm sao có thể vẫn tiếp tục thối rữa... Ngươi phải tin ra, rất nhanh sẽ tốt thôi!"

Nhận thấy được Đoan Mộc Ly càng ngày càng dùng sức mút bả vai của mình, Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, ngực lên xuống phập phồng.

"Nếu cơ thể ta thật sự thối rữa mà chết... Ta hi vọng ngươi có thể rời khỏi ta, ta không muốn bị ngươi nhìn thấy ta chết như vậy."
Giọng nói bình tĩnh rõ ràng chấn động màng nhĩ của Đoan Mộc Ly, hai tròng mắt Đoan Mộc Ly trợn trừng, thần sắc kích động.

"Đừng có hơi một chút lại đặt chữ "chết" bên miệng!" Tiếng hô của Đoan Mộc Ly đinh tai nhức óc.

"Ta đã nói rồi, ta nhất định có thể giúp ngươi hút toàn bộ máu độc ra! Chút độc nhỏ ấy căn bản không được tính là cái gì cả!"

"Sai rồi! Tiếp tục như vậy toàn thân hắn sẽ hoàn toàn thối rữa, có chết hay không thì không nhất định, nhưng sống người không ra người quỷ không ra quỷ thì khẳng định có."

Giọng nam thanh thúy đột nhiên vang lên dọa Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch nhảy dựng.

Hai người đồng loạt quay đầu liền nhìn thấy một nam nhân không biết từ khi nào treo ngược trên xà phòng, bím tóc dài rũ xuống dưới, nhẹ nhàng đung đưa.

"Doãn Mạch!" Đoan Mộc Ly chấn động.
Soạt!

Doãn Mạch nhảy xuống từ trên xà phòng, đi đến bên giường Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch không tự chủ nhìn chăm chú vào cặp mắt sáng ngời màu hổ phách kia của Doãn Mạch.

Không hổ là cung chủ Thanh Loan cung, từ khi nào thì xuất hiện, từ khi nào thì tới gần Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly và hắn cũng chưa từng cảm nhận được.

"Ừm..."

Doãn Mạch vuốt cằm, chăm chú quan sát miệng vết thương trên đầu vai của Triển Thiên Bạch.

"Độc này trúng như thế nào? Trong ám khí tẩm độc?"

"Không phải..."

Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly trăm miệng một lời.

"Ngươi câm miệng." Doãn Mạch quay đầu chỉ về phía Đoan Mộc Ly, sau đó nói với Triển Thiên Bạch: "Nói chuyện với ngươi thanh âm dễ nghe, ta muốn nghe ngươi nói."

"..."

Triển Thiên Bạch bất giác liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ly một cái, liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Đoan Mộc Ly đen lại vài phần.
Không biết vì sao, nhìn thấy Đoan Mộc Ly ngậm tức méo xẹo, trong lòng hắn liền cảm thấy cực kì thống khoái.

Giản lược nói tóm tắt sự tình vừa trải qua giải thích cho Doãn Mạch một hồi, Triển Thiên Bạch lặng lẽ chờ đợi Doãn Mạch đưa ra kết luận.

"Thì ra là thế... Là độc khí ăn mòn da thông qua miệng vết thương thông thường... Vậy hơn phân nửa là "Tu La Túy" hoặc "Quỷ Yên" của Tây Vực."

"Tu La Túy? Quỷ Yên?" Đoan Mộc Ly mù mịt.

Về phần kiến thức độc vật, ma thú hay thực nhân hoa cỏ linh tinh, hắn không phong phú bằng Doãn Mạch.

"Doãn Mạch, vậy ngươi biết hai loại độc này giải như thế nào không?" Đoan Mộc Ly vội vàng hỏi.

Vết thương thối rữa trên vai của Triển Thiên Bạch còn đang khuếch tán, tình huống cấp bách.

"Ừm, ta biết!" Doãn Mạch gật gật đầu.

Nhưng ngay khi hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch không hẹn mà cùng dấy lên hi vọng là lúc, hai chữ Doãn Mạch thốt ra càng làm cho hai người bọn họ nháy mắt rơi vào địa ngục.
"Không giải được."

"Cái gì?!" Đoan Mộc Ly quá mức sợ hãi.

"Doãn Mạch, ngươi không phải đang đùa giỡn ta chứ?!"

Bả vai bị Đoan Mộc Ly dùng sức nắm lấy, Doãn Mạch cảm thấy cũng may đây chính là hắn, đổi lại là người khác, xương bả vai khẳng định đã vỡ nát rồi.

"Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân." Doãn Mạch đẩy Đoan Mộc Ly ra, hai tay khoanh trước ngực, "Ta không lừa các ngươi, ta làm sao biết giải độc "Tu La Túy" cùng "Quỷ Yên", thảo dược có thể giải hai loại độc này thì sinh trưởng ở trên núi của Thanh Loan cung, gọi là gì ta đã quên rồi... Dù sao cũng là một loại thực vật màu tím mảng lớn vô cùng xinh đẹp."

"Vậy thì..."

"Nhưng hiện tại không có." Doãn Mạch chỉ tay về phía Đoan Mộc Ly, "Một cái rễ cây cũng không còn."

"Làm sao lại..."

Hai Đoan Mộc Ly mắt mở lớn, ngây ra như phỗng.
"Nếu ta nhớ không lầm, cái loại thảo dược màu tím này cũng chỉ sinh trưởng được trên núi Thanh Loan cung, những chỗ khác không có, cho nên chẳng khác nào dù biết giải dược là gì cũng không lấy được đến tay, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

Đoan Mộc Ly lòng nóng như lửa đốt, chung quy cảm thấy Doãn Mạch nói chuyện không nói hết toàn bộ, như thể cố ý làm cho hắn sốt ruột.

"Trừ phi..." Doãn Mạch thừa nước đục thả câu, đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời đảo quanh trong hốc mắt, "Trừ phi ngươi tự mình hại mình lấy máu, như vậy hắn may ra còn có thể cứu."

Nói xong, Doãn Mạch nắm lấy cổ tay của Đoan Mộc Ly.

Ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại.

Tự mình hại mình lấy máu?

"Doãn Mạch, lời này của ngươi có ý gì?" Vẻ mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc, giữa đôi mày kiếm lộ ra một tòa núi (山).
"Ngươi không nhớ rõ sao? Thảo dược màu tím trên núi Thanh Loan cung này đều bị ta hái hết, sau đó ép thành nước lừa ngươi uống vào... Đại khái là chuyện lúc ta bảy tuổi nhỉ?"

Nghe vậy, hai tròng mắt Đoan Mộc Ly trợn trừng.

"Bằng không, ngươi cho rằng vì cái gì mà ngươi lại bách độc bất xâm? Ít nhiều là do lúc trước ta bắt ngươi làm thí nghiệm đó!" Doãn Mạch chỉ tay về phía Đoan Mộc Ly, biểu tình không hề áy náy, "Cho nên là, muốn giải độc của hắn... Ngươi có thể thử dùng máu của ngươi xem xem có thể hiệu quả hay không, ta không thể chứng minh nhất định có thể được, nhưng trước mắt chỉ có thể bác sĩ làm ngựa chết thành ngựa sống mà thôi!"

Doãn Mạch vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy năm ngón tay của Đoan Mộc Ly nắm chặt dao nhỏ trong lòng bàn tay.

"Không được, Đoan Mộc Ly!"
Xoẹt—

Đoan Mộc Ly đã cắt một đao trên cổ tay mình.

Máu tươi thấm đỏ mắt Triển Thiên Bạch.

"Nhỏ máu của ngươi lên miệng vết thương của hắn."

Đoan Mộc Ly dựa theo chỉ dẫn của Doãn Mạch, để cho máu tươi của mình ào ạt nhỏ xuôi trên da thịt thối rữa của Triển Thiên Bạch.

"Đoan Mộc Ly..."

Hai mắt Triển Thiên Bạch mở lớn, hít một ngụm khí lạnh.

Vẻ mặt Đoan Mộc Ly không có một chút thay đổi nào, nhìn không ra đau đớn, cũng không thấy sự quý trọng đối với bản thân, giống như dùng máu của mình cứu hắn là một chuyện theo lí nên làm.

Trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch.

"Như vậy là được rồi sao?" Đoan Mộc Ly quay đầu hỏi Doãn Mạch.

"Ừm... Hẳn là vậy đi? Đến khi thối rữa ở miệng vết thương hắn ngừng lại, chứng tỏ độc tố đã được giải."

"Vậy nếu không hiệu quả thì sao?" Đột nhiên, thanh âm thanh lãnh suy yếu của Triển Thiên Bạch vang lên, "Nếu... Thối rữa ở miệng vết thương vẫn không ngừng lại thì sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi