ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Hẳn là không thể nào chứ?" Doãn Mạch nghiêng đầu, bĩu môi, thần sắc rối rắm, "Đoan Mộc Ly bách độc bất xâm, trong máu có các loại thảo dược năm đó ta cho hắn ăn thử, hơn nữa cái loại thảo dược màu tím này chính là đúng bệnh hốt thuốc, trừ phi liều lượng không đủ, nếu không hẳn là sẽ hiệu quả."

Vừa nói, Doãn Mạch vừa gật gật đầu, dường như khẳng định lời nói của chính mình.

Nhưng trong lòng Triển Thiên Bạch lại không yên.

Nếu như Đoan Mộc Ly giải độc của hắn nhưng bản thân lại mất máu quá nhiều mà...

Đáy lòng cuồn cuộn nổi lên ớn lạnh toàn thân, Triển Thiên Bạch không muốn tiếp tục nghĩ tiếp, hắn không dám nghĩ.

"Đoan Mộc Ly, nhất định còn có cách khác, ngươi không cần..."

"Không có cách nào khác." Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch, "Lại nói... Ngươi dường như rất quan tâm hắn nhỉ? Ta còn nghĩ ngươi ước gì hắn chết nhanh nhanh chứ!"


"Người ước gì ta chết nhanh nhanh kia là ngươi sao?" Vẻ mặt Đoan Mộc Ly không nói nên lời nhìn Doãn Mạch, máu tươi trên cổ tay vẫn ào ào chảy xuống như cũ.

Doãn Mạch không chút giấu giếm, điên cuồng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngươi nói quá đúng!"

Cũng không biết lời này của Doãn Mạch nói có mấy phần thật mấy phần giả, khuôn mặt Triển Thiên Bạch rối rắm, con ngươi màu đỏ ửng trượt đến khóe mắt, liếc nhìn đầu vai của mình.

Miệng vết thương trên vai đã bị máu tươi của Đoan Mộc Ly phủ kín, trở thành một mảng đỏ tươi.

Thời gian từng giây trôi qua, bề mặt thối rữa ở bả vai Triển Thiên Bạch vẫn đang khuếch tán.

"Đoan Mộc Ly... Dừng tay đi..."

Đầu ngón tay như cây hành duỗi về phía Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch định giúp Đoan Mộc Ly cầm máu.

"Ta không sao."

Đoan Mộc Ly ôn nhu cầm ngón tay khớp xương rõ ràng của Triển Thiên Bạch.


Doãn Mạch đứng ở một bên mặt nhăn mày nhíu, chung quy cảm thấy bản thân bị bón một mồm đầy cẩu lương.

Vốn hắn còn tưởng rằng Triển Thiên Bạch hẳn là rất hận Đoan Mộc Ly, nhưng thoạt nhìn thực tế lại giống như không phải vậy.

Hai người này trông thế nào cũng kì quặc thế!

"Được rồi, Đoan Mộc Ly ngươi từ từ cầm máu đi, đợi cho độc tố thanh trừ hết lại cắt bỏ phần thối rữa là được rồi, ta đây đi tìm Ngọc Lam của ta!"

Nói xong, sau khi Doãn Mạch để lại một cái bình thuốc nhỏ, soạt một chút biến mất không thấy bóng dáng.

"Ngươi... Với sư đệ ngươi quan hệ tệ như vậy sao?" Triển Thiên Bạch không kìm được tò mò.

"Cũng không hẳn vậy!" Đoan Mộc Ly thâm ý sâu xa mà thở dài, "Tính cách của Doãn Mạch hắn có chút không giống với bình thường, ta chỉ là không hợp với hắn mà thôi."


Không gian trong phòng đột nhiên trở nên yên ắng lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng cổ tay Đoan Mộc Ly chảy máu.

Đủ rồi...

Ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại.

Hắn không muốn Đoan Mộc Ly cứu hắn như vậy...

Lần lượt tổn thương hắn, sau đó lại lần lượt cứu hắn...

"Đoan Mộc Ly, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Lỗ tai hơi động một chút, Đoan Mộc Ly nghe thấy Triển Thiên Bạch thì thào tự nhủ.

"Ta đã nói rồi, ta thích ngươi Triển Thiên Bạch, ta yêu ngươi."

Lời nói rõ của Đoan Mộc Ly làm cho Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng.

"Nhưng ta không thích ngươi... Ta cũng không yêu ngươi, Đoan Mộc Ly... Cho nên ngươi không cần vì cứu ta..."

"Ta cứu ngươi không liên quan với chuyện ngươi có thích ta hay không, yêu hay không yêu ta."

Đoan Mộc Ly thản nhiên cắt ngang lời nói của Triển Thiên Bạch, đem sự chú ý của mình tập trung lên miệng vết thương trên đầu vai của Triển Thiên Bạch.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy máu của hắn chảy càng ngày càng nhiều, tốc độ thối rữa của miệng vết thương đang trì hoãn ngừng lại.

"Hình như... Có hiệu quả..."

Mi mắt Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, "Thật vậy sao?"

"Ừm." Đoan Mộc Ly ra sức gật đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, "Thối rữa đã dừng lại rồi, thật sự dừng lại rồi!"

Hi vọng sống lần nữa nhóm lên, Triển Thiên Bạch tựa như nghe thấy được sự kích động của trái tim mình.

"Vậy ngươi mau cầm máu đi!"

"Không vội..." Đoan Mộc Ly tiếp tục dùng máu tươi của mình rưới lên miệng vết thương của Triển Thiên Bạch, "Đợt một lát nữa."

"Đoan Mộc Ly!" Triển Thiên Bạch có chút nôn nóng, "Ngươi như vậy sẽ mất máu quá nhiều mà chết đấy!"

Trái tim đập thình thịch một chút, Đoan Mộc Ly quay đầu, cùng Triển Thiên Bạch bốn mắt nhìn nhau.
Con ngươi màu đỏ ửng của Triển Thiên Bạch, đẹp quá.

"Ta muốn hôn ngươi..."

"Ngươi phát điên cái gì, mau cầm máu đi!"

"Không muốn!"

Đoan Mộc Ly dán chặt cổ tay trái đang không ngừng chảy máu của mình lên miệng vết thương trên đầu vai của Triển Thiên Bạch, cúi người hôn Triển Thiên Bạch.

Cánh môi mềm mại nóng bỏng va chạm, giống như một luồng điện chạy dọc cơ thể của Triển Thiên Bạch.

"Không a..."

Thanh âm bị nụ hôn nóng bỏng bức trở lại.

Đây cũng không phải một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn như cuồng phong vội vã càn quét khoang miệng của Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch thậm chí còn có loại ảo giác bản thân cũng bị Đoan Mộc Ly ăn mất.

Không thể hô hấp, đại não thiếu dưỡng khí, trước mắt một mảnh mơ hồ...

Triển Thiên Bạch vốn dĩ toàn thân vô lực, cực kì mệt mỏi, vừa bị Đoan Mộc Ly hôn như vậy tứ chi lại thêm mềm nhũn, máu tựa như bị đun sôi, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Cũng không biết bản thân và Đoan Mộc Ly rốt cuộc đã hôn bao lâu, đối với Triển Thiên Bạch mà nói, khái niệm về thời gian trở nên mơ hồ không rõ, mập mờ không phân biệt được.

Ngực lên xuống phập phồng, Triển Thiên Bạch híp mắt thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

"Máu... Mau cầm máu... Mau lên... Cầm máu..."

Nghe thấy Triển Thiên Bạch yếu ớt khẽ lầm bầm, hốc mắt Đoan Mộc Ly có chút ươn ướt.

Mặc dù Triển Thiên Bạch không thích hắn, không yêu hắn, không thể tiếp nhận hắn, nhưng vẫn quan tâm hắn như cũ, để ý đến sống chết của hắn.

Triển Thiên Bạch, ngươi thực sự là cái người rất ôn nhu...

Đoan Mộc Ly nhẹ nhàng hôn xuống trên trán Triển Thiên Bạch.

Đầu, có chút choáng váng hoa mắt.

Là do chảy máu quá nhiều.

Đoan Mộc Ly nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận quan sát miệng vết thương trên vai Triển Thiên Bạch bị máu của hắn nhuộm đỏ.
Miệng vết thương thật sự không tiếp tục thối rữa nữa, cách này của Doãn Mạch nói thật sự hiệu quả!

Trong lòng nhạc khai liễu hoa, Đoan Mộc Ly thở phào một hơi, trước mắt đột nhiên có loại cảm giác mắt nổ đom đóm.

Nhìn thấy sắc mặt Đoan Mộc Ly càng tái nhợt, Triển Thiên Bạch dần khôi phục hơi thở ngồi dậy, cầm lấy băng gạc sạch sẽ, "Đoan Mộc Ly, mau cầm máu đi."

"Được."

Đoan Mộc Ly lúc này không cự tuyệt nữa, tiện tay cầm lấy bình thuốc nhỏ Doãn Mạch để lại.

Lúc này, Triển Thiên Bạch mới phát hiện, hóa ra bình thuốc nhỏ Doãn Mạch để lại là kim sang dược.

Mi mắt giương lên, hắn ý thức được Doãn Mạch kì thực lại là kiểu nói năng chua ngoa tâm tư mục nát, nhưng đối với vị sư huynh này cũng không lãnh khốc vô tình giống như ngoài miệng nói vậy.

"Ta giúp ngươi."
Triển Thiên Bạch kéo băng gạc.

"Vết thương trên vai của ngươi..."

"Vết thương nhỏ không nghiêm trọng, dù sao đã giải độc rồi."

Vừa nói, Triển Thiên Bạch vừa kiên nhẫn cẩn thận giúp Đoan Mộc Ly băng bó miệng vết thương.

Nhìn thấy hai tay thon dài trắng nõn của Triển Thiên Bạch giúp mình băng bó, Đoan Mộc Ly không biết làm sao đột nhiên cảm thấy cực kì hạnh phúc.

"Ngươi cười cái gì?"

Nhìn thấy khóe môi Đoan Mộc Ly giương lên, độ cong gợi lên hạnh phúc, Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.

"Không có gì, chính là cảm thấy như này thật tốt..."

Triển Thiên Bạch lấy làm cả kinh, "Mất máu quá nhiều cảm thấy thật tốt? Đoan Mộc Ly ngươi là cuồng bị ngược sao?"

"Ha..." Đoan Mộc Ly buồn cười, tới gần bên tai Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng nói, "Ta là cuồng bị ngược hai là cuồng ngược, ngươi trước kia không phải tự mình lĩnh hội qua rồi sao?"
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh rất lâu trước kia ở bể tắm hắn bị Đoan Mộc Ly trói lại, Triển Thiên Bạch nháy mắt giận đỏ mặt.

Trên tay cố ý dùng sức, Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch làm đau.

"Ta cảm thấy ngươi là muốn cắt đứt cổ tay ta thì phải?"

"Chặt đứt cũng là ngươi tự tìm lấy."

Sau khi giúp Đoan Mộc Ly băng bó miệng vết thương xong, Triển Thiên Bạch cầm dao nhỏ lúc trước Đoan Mộc Ly dùng để cắt cổ tay lên, quay đầu nhìn về phía phần da thịt thối rữa trên vai mình.

"Triển Thiên Bạch..."

Ý thức được Triển Thiên Bạch muốn làm gì, Đoan Mộc Ly nâng tay ngăn cản.

Triển Thiên Bạch ngửa đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly.

"Để tay làm đi!"

Đoan Mộc Ly rút dao nhỏ ra từ trong tay Triển Thiên Bạch, ấn đường nhíu lại, thần sắc ngưng trọng.

Phần chứa độc tố đã thối rữa trên đầu vai Triển Thiên Bạch, dựa theo chỉ dẫn của Doãn Mạch phải cắt bỏ, Đoan Mộc Ly không muốn trơ mắt nhìn Triển Thiên Bạch tự mình hại mình, nhưng chính hắn cũng có chút không đành lòng xuống tay.
"Ngươi... Muốn cắn cái gì đó không?"

"Đoan Mộc Ly, ngươi là đang coi khinh ta sao?" Khuôn mặt Triển Thiên Bạch lộ vẻ không vui, con ngươi phiếm hồng lộ ra ánh mắt quyết tuyệt.

"Xin lỗi..." Đoan Mộc Ly cúi đầu thật sâu.

Giây tiếp theo, dao nhỏ lóe lên ánh bạc lập tức đâm vào đầu vai của Triển Thiên Bạch.

Lông mày Triển Thiên Bạch nhíu lại một chút, trán chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.

Tay cầm dao nhỏ bất giác run rẩy, Đoan Mộc Ly cắn chặt răng, nhẹ giọng hỏi: "Triển Thiên Bạch, ngươi có còn nhớ thời điểm lần đầu tiên hai người chúng ta giao thủ không?"

"Thanh lâu... Ở Lệ thành sao?"

Đau đớn từ chỗ bả vai truyền đến thấu tim, Triển Thiên Bạch cố hết sức duy trì thanh âm của mình bình tĩnh.

"Không phải lần đó, mà là... Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường."

Vừa nói, Đoan Mộc Ly vừa cẩn thận di chuyển dao nhỏ, cắt bỏ phần huyết nhục thối rữa trên vai.
Sắc đỏ trong con ngươi càng thêm sâu, đẹp đến say lòng người. Triển Thiên Bạch thoáng hồi tưởng một chút, nhẹ giọng trả lời: "Là ở trên bình nguyên Lam Mặc... Hai quân Dao Quốc và Nam Sở giao chiến, ngươi và ta lần đầu tiên chạm mặt là Thống soái tam quân..."

Trong đầu hiện ra hình ảnh ngay lúc đó, Đoan Mộc Ly thúc ngựa lập tức xông lên trong gió lạnh thổi phần phật, uy phong lẫm liệt, bễ nghễ thiên hạ.

Khóe môi bất giác giương lên, Triển Thiên Bạch cảm nhận được trong lồng ngực mình tựa như nước thủy triều.

Thật hoài niệm cảm giác kì phùng địch thủ khi đó trên chiến trường!

"Vậy... Chiến dịch lần đó, hai chúng ta ai thắng?

"Đương nhiên là ta rồi." Triển Thiên Bạch tràn đầy tự tin nói.

Đoan Mộc Ly yên lặng.

Hắn kì thực nhớ rất kĩ đấy!

Biết rõ quả thực là Triển Thiên Bạch thắng.
Đấy cũng là lần đầu tiên Đoan Mộc Ly nếm mùi bại trận, trong lòng vừa nén giận, vừa kinh hỉ.

Đoan Mộc Ly định dùng loại phương thức hoài niệm quá khứ này để phân tán sự chú ý của Triển Thiên Bạch, hắn hỏi tiếp: "Hai chúng ta lúc ấy coi như là bất phân thắng bại, một trận ở Xích Lan Sơn là ta thắng."

"Ừm..." Triển Thiên Bạch hơi đè thấp mi mắt, đáy mắt tràn đầy hồi ức thật sâu, "Lần đó là ta sơ suất, may mà không phải một mình ta xâm nhập vào, nếu không chỉ sợ ta đã chết ở nơi đó rồi."

"Ngươi không phải người lỗ mãng như vậy." Đoan Mộc Ly thuận miệng nói.

"Nói hay cứ như là ngươi rất hiểu ta vậy..." Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ thở dài, "Mới đó đã qua năm năm rồi... Hai chúng ta đánh trận năm năm, cuối cùng là ngươi thắng..."

Nghe ra được một tia không cam lòng cùng tiếc nuối từ trong miệng của Triển Thiên Bạch, đáy mắt Đoan Mộc Ly lộ ra cảm xúc phức tạp, có áy náy, có thống khổ, còn có may mắn.
"Cảm kích lão thiên gia cho ngươi còn sống..."

"Sống sót để bị ngươi tra tấn sống không bằng chết?" Triển Thiên Bạch không chút khách khí mà hỏi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi