ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Một ngày nọ, Doãn Mạch đột nhiên ngã trước cửa Di Hương viện.

Lúc ấy, Doãn Mạch miệng sùi bọt mép, sắc mặt xanh tím tái như thể bị trúng độc, đám tạp dịch của Di Hương viện liền đánh hắn, vốn muốn đuổi Doãn Mạch đi nhưng lại bị Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy. Thẩm Ngọc Lam liền cõng Doãn Mạch đang hấp hối hôn mê bất tỉnh vào trong, kêu tiểu nhị đi mời đại phu.

Lúc đầu Thẩm Ngọc Lam cũng không ôm hy vọng gì, vì xem bộ dạng của Doãn Mạch có lẽ là đã trúng độc từ lâu, không còn sống được lâu nữa.

Nhưng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Doãn Mạch còn chưa chết, hắn thà rằng chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Kết quả, điều kì diệu đã xảy ra.

Khi đại phu tới, sắc xanh tím tái trên mặt Doãn Mạch hoàn toàn rút đi, không khác gì một người bình thường ngủ nhiều, còn ngủ đặc biệt ngon giấc. Vẻ mặt đại phu lúc ấy giật giật, Thẩm Ngọc Lam đứng một bên cũng trợn mắt há mồm.


Nếu không phải thanh danh của hắn ở kinh thành cũng không tệ lắm, đại phu thậm chí còn hoài nghi bản thân bị bọn họ đùa giỡn.

Ngủ thẳng một mạch đến ngày hôm sau, tận lúc mặt trời lên cao Doãn Mạch mới tỉnh lại. Thẩm Ngọc Lam kể lại đại khái tình hình cho Doãn Mạch nghe một lần nữa, lúc này mới biết Doãn Mạch ăn được những thứ kì trân dị quả mà người thường không thể ăn được. Những loại quả này phần lớn đều có độc tính, có những loại quả bản thân nó còn là sinh vật sống, cũng vì chúng xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc khó phát hiện, đối với nhân loại xem như nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng Doãn Mạch lại ăn những một trăm loại, Thẩm Ngọc Lam nghe xong sợ tới mức mặt mày tái mét.

Bất quá, dù là vậy nhưng Doãn Mạch vẫn không tổn hại một cọng tóc nào, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy thể chất của Doãn Mạch đặc biệt kì lạ.


Càng kì lạ hơn chính là khi hắn hỏi Doãn Mạch là ngươi như thế nào, Doãn Mạch lại chỉ nói cho hắn biết tên của mình, còn lại những chuyện khác đều dùng câu "Không đáng nói" trả lời qua loa tắc trách.

Cứ như vậy, nam tử không rõ lai lịch này ở lại Di Hương viện hơn nửa tháng ngắn ngủi, cuối cùng chỉ để lại mười phiến vàng lá cùng một tờ giấy nhắn rồi biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Trên tờ giấy kia chỉ viết một câu:

Thẩm Ngọc Lam, ta thích ngươi.

Đối với tình cảm của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn chỉ coi sự cảm kích của Doãn Mạch đối với hắn như đối với ân nhân cứu mạng mà thôi.

Trong toàn kinh thành Nam Sở, số người nói "thích" với hắn nhiều vô số kể, nhưng Thẩm Ngọc Lam chưa bao giờ thật sự coi trọng.

Đó chỉ là mánh khóe hoặc hứng thú nhất thời của những vị khách làng chơi, nhưng Doãn Mạch với những người đó không giống nhau.


Sau đó, Doãn Mạch giống như một cơn gió thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện ở Di Hương viện, rồi lại đột ngột biến mất, đến không thấy người đi không thấy bóng.

Mỗi lần hắn đến, hắn đều mang theo đủ loại hoa cỏ, thậm chí là cả những loài côn trùng hiếm thấy. Ban đầu Thẩm Ngọc Lam còn cảm thấy Doãn Mạch là đang đùa dai, sau này mới dần phát giác được đó đều là tâm ý của Doãn Mạch đối với hắn - bao gồm cả mấy con côn trùng tặng cho hắn.

Bởi vì Doãn Mạch cảm thấy mấy loài côn trùng hiếm gặp có lẽ ăn sẽ rất ngon.

Từ khi có sự xuất hiện của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cuộc sống cô độc ngày qua ngày của hắn có sự thay đổi mới, đồng thời cũng cảm nhận được tình cảm của Doãn Mạch đối với hắn là thật lòng.

Nhưng mà...

Doãn Mạch chưa từng chạm vào hắn.
Doãn Mạch có hôn hắn, có ôm hắn, nhưng chưa từng yêu cầu hắn thị tẩm.

Thẩm Ngọc Lam không biết, có phải là do Doãn Mạch chê hắn dơ bẩn hay không...

Hắn tuy hiện tại là lão bản của Di Hương viện, nhưng dù sao cũng từng là cái tên đứng đầu bảng Di Hương viện, thân thể này sớm đã rách tả tơi rồi.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Bị tiếng gọi của Doãn Mạch kéo về thực tại, Thẩm Ngọc Lam nhìn về phía Doãn Mạch đang giúp hắn thoa thuốc, "Ta đang nghĩ... Vì sao ngươi chưa từng chạm vào ta?"

Động tác trên tay hơi khựng lại một chút, Doãn Mạch mở to hai mắt nhìn Thẩm Ngọc Lam, "Ta không phải là đang chạm vào ngươi sao?" Nói xong, hắn bôi loại thuốc tốt nhất chuyên dùng cho vết thương nặng lên miệng vết thương của Thẩm Ngọc Lam, động tác vô cùng ôn nhu.

"Ngươi hẳn là hiểu ý của ta mà."
Doãn Mạch vẫn cúi đầu nghiêm túc giúp Thẩm Ngọc Lam thoa thuốc, không hề bận tâm nói: "Ta hiểu... Ngươi là đang ám chỉ phương diện đó đúng chứ?"

"Ừm..." Thẩm Ngọc Lam gật đầu, "Ngươi... ghét bỏ ta dơ bẩn sao?"

Doãn Mạch bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt trừng lớn đảo qua đảo lại, "Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có dơ bẩn chỗ nào đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi