ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"A..." Thẩm Ngọc Lam đau đớn kêu một tiếng.

Không phải do động tác của Doãn Mạch thô bạo mà vì trên người hắn có thương tích, cho nên hễ chạm vào là lại đau nhức.

"Xin lỗi!" Doãn Mạch như thể bị bò cạp chích một cái lập tức buông tay ra, giơ hai tay lên đầu hàng.

Thẩm Ngọc Lam bị bộ dạng buồn cười này của Doãn Mạch chọc cười.

"Không sao, chỉ là hồi nãy bị Phạm Thừa tướng đánh... Trên người có chút đau, không phải lỗi của ngươi."

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Doãn Mạch lại tức giận đến sôi máu, "Cho nên mới nói ngươi ngăn cản ta làm gì? Cho dù không gϊếŧ hắn, ta cũng muốn chém đứt tứ chi của hắn."

Ấn đường Thẩm Ngọc Lam hơi nhăn lại, "Ngươi còn trẻ, đừng nói những lời khó nghe như vậy."

"Ta năm nay đã mười chín tuổi rồi, cũng không phải là tiểu hài tử nữa." Doãn Mạch vỗ ngực.


"Nhưng ngươi so với ta vẫn nhỏ hơn. Thân là huynh trưởng, ta phải nhắc nhở ngươi, có một vài người... ngươi không thể động vào."

"Hắn không phải cũng chỉ là Thừa tướng thôi sao!" Doãn Mạch phùng má. Ngoài miệng thì nói bản thân không phải tiểu hài tử, nhưng Thẩm Ngọc Lam nhận thấy, bộ dạng tùy hứng và tính cách như trẻ con của Doãn Mạch vẫn còn giống hài tử lắm.

"Ở Nam Sở... Hoàng đế tuổi còn nhỏ, địa vị của hai người Thừa tướng Phạm Ninh và Đại tướng quân Đoan Mộc Ly ngang cơ nhau, sự tồn tại ở Nam Sở tuyệt đối không thể động vào.

"Khoan đã, ngươi nói ai cơ?" Doãn Mạch sửng sốt, "Ngươi nói... Đoan Mộc Ly?"

"Đúng vậy, Đoan Mộc Ly, Thân Vương của Nam Sở chúng ta, Phò quốc Đại tướng quân, oai phong lừng lẫy đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại..."

"Mau dừng lại!" Không đợi Thẩm Ngọc Lam nói xong, Doãn Mạch hất bím tóc dài, vẻ mặt ghét bỏ khoát tay phủ nhận, "Hắn mới không lợi hại như vậy! Bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay của ta mà thôi."


Thẩm Ngọc Lam không nhịn được mà bật cười, cảm thấy Doãn Mạch thật đúng là nói dối không cần chuẩn bị bản thảo.

"Hắt xì! Hắt— xì!

Trong vương phủ, Đoan Mộc Ly hắt xì dữ dội hai cái, "Nhất định là có người mắng ta."

"Ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, bị người mắng cũng đáng đời." Triển Thiên Bạch đang châm trà giúp Đoan Mộc Ly thuận miệng bồi thêm một dao.

"Triển Thiên Bạch." Đoan Mộc Ly ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, "Lúc trước là ai lời thề son sắt, nói bản thân cả đời sẽ hầu hạ ta?"

"Ta vẫn đang hầu hạ ngươi." Triển Thiên Bạch đưa chén trà đến trước mặt Đoan Mộc Ly, "Vương gia mời dùng."

Đoan Mộc Ly cảm thấy Triển Thiên Bạch người này rất thú vị. Hành động trên là đang cung kính tuân mệnh hầu hạ hắn, ngoài miệng lại lộ vẻ giống như giương đao bạt kiếm, trong lòng chắc hơn phân nửa lại ước gì mang hắn đâm thành tổ ong vò vẽ nhỉ?


Sau khi nhấp thử vị trà thơm ngon, mi mắt Đoan Mộc Ly hơi nhướng lên, "Không nghĩ tới ngươi không chỉ thành thạo lãnh binh đánh giặc, mà pha trà cũng thơm như vậy..."

"Vương gia quá khen, là do bản chất lá trà vốn ngon. Ta nghe nói trà này... là cống phẩm của Tây Vực Phiên Ba Quốc?"

"Đúng vậy..." Đoan Mộc Ly hé môi, lại nhấp thêm một ngụm trà.

"Tây Vực Phiên Ba Quốc giỏi nhất là dùng độc."

"Khụ! Khụ khụ khụ..."

Triển Thiên Bạch vừa dứt lời, Đoan Mộc Ly liền bị sặc.

Con ngươi đen thâm thúy như chim ưng nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch. Đoan Mộc Ly dù sao vẫn cảm thấy Triển Thiên Bạch hồi nãy là cố ý.

"Ta nói gì sai sao?" Triển Thiên Bạch thản nhiên hỏi.

"Không sai." Giọng điệu của Đoan Mộc Ly trầm thấp, lắc nhẹ chén trà tử sa, nước trà khuấy động một vòng tròn gợn sóng phản chiếu gương mặt góc cạnh như đao tước của Đoan Mộc Ly, "Phiên Ba Quốc tuy chỉ là nước nhỏ, đối với Nam Sở lại như hổ rình mồi, nhưng không dám vượt quá giới hạn... Bất quá, cho dù bọn họ có suy nghĩ muốn độc chết ta cũng vô dụng. Ngươi không nhớ sao? Lúc trước ngươi hạ mê dược với ta nhưng một chút tác dụng cũng không có."
"Nhưng kì độc của Phiên Ba Quốc so với Trung Nguyên khác biệt rất lớn. Rất nhiều loại độc được chiết xuất từ kì thú dị quả, trong thiên hạ không có thuốc giải. Uy lực của loại độc này so với mê dược mạnh hơn rất nhiều."

"Ngươi nếu cảm thấy có hứng thú với độc dược của Phiên Ba Quốc như vậy, có muốn nhân dịp lúc đại yến sinh thần Hoàng đế lần này lấy một ít độc từ khách mời tứ hải để độc chết ta không?"

"Ngươi nói như vậy thật ra là đang nhắc nhở ta." Triển Thiên Bạch chậm rãi nói.

"Ha..." Sâu trong yết hầu của Đoan Mộc Ly truyền đến tiếng cười khẽ thích thú, "Ngươi có thể thử xem, xem kì độc của Tây Vực có thể độc chết ta hay không."

"Ngươi đúng là rất tự tin đối với thể chất bách độc bất xâm của bản thân đấy!" Triển Thiên Bạch không phản kháng lại Đoan Mộc Ly, chỉ có thể lặng lẽ rúc vào lồng ngực hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi