ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Mi mắt trong thoáng chốc nhướng lên, từ trong đôi con ngươi sắc như chim ưng kia phản chiếu ra hàn quang lạnh lẽo.

"Vương gia, ông chủ Di Hương viện Thẩm Ngọc Lam cầu kiến."

Thanh âm của Lý quản gia ở ngoài cửa vang lên, Đoan Mộc Ly chậm rãi buông Triển Thiên Bạch ra, đầu ngón tay lưu luyến lướt qua da thịt nhẵn mịn trắng nõn của Triển Thiên Bạch.

Đoan Mộc Ly sải bước đi ra khỏi phòng Triển Thiên Bạch.

Lý quản gia khom lưng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Ly. Từ khi Triển Thiên Bạch trúng độc hôn mê, cả người Đoan Mộc Ly tựa như lạc vào vực thẳm của địa ngục, cho tới bây giờ gần như không có thần sắc hòa nhã, ánh mắt cũng hung ác nham hiểm đáng sợ, hắn rất sợ không cẩn thận một cái, hắn sợ đầu trên cổ cũng khó giữ được.

"Thẩm Ngọc Lam muốn gặp bổn vương làm gì?"


Nếu đổi là người khác, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ lạnh lùng quăng ra hai chữ "Không gặp", lúc này hắn chỉ muốn bồi ở bên người Triển Thiên Bạch, không muốn bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Nhưng mà, đối phương là Thẩm Ngọc Lam.

Không biết vì sao, trực giác mách bảo Đoan Mộc Ly, Thẩm Ngọc Lam lần này đến bái phỏng nhất định có liên quan đến Triển Thiên Bạch.

"Ông chủ Thẩm nói... Nói có chuyện quan trọng phải nói trước mặt vương gia ngài."

"Được rồi, bổn vương đã biết." Đoan Mộc Ly lạnh lùng mở miệng, phẩy ống tay áo một chút với Lý quản gia.

Lý quản gia lễ phép cung kinh lui ra.

Ở cửa lớn vương phủ, Thẩm Ngọc Lam đi tới đi lui, trong ngực ôm bình sứ Thanh Hoa đựng đầy thảo dược.

"Ông chủ Thẩm."

Giọng nam trầm thấp đã chờ hồi lâu truyền đến, thanh âm từ tính trầm mạnh, hai mắt Thẩm Ngọc Lam lập tức sáng lên, theo hướng tiếng nói phát ra quay người.


Không ngoài dự liệu, hắn thấy được Đoan Mộc Ly từ xa sấm rền gió cuốn đi tới.

"Ngọc Lam bái kiến Ly Vương gia." Thẩm Ngọc Lam hướng Đoan Mộc Ly thi lễ.

Mi mắt vô tình nhướng lên, hắn nhìn thấy gương mặt của Đoan Mộc Ly thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Đoan Mộc Ly... Mấy ngày không gặp, cả người đã tang thương tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt góc cạnh tuấn dật phi phàm lúc này như phủ lên một tầng hương tro, u tối âm trầm, thần thái hào hùng vẻ vang trước kia cũng biến mất, còn có quầng mắt thâm đen, thoạt nhìn liền biết đã mấy ngày liền không ngủ, trên cằm mơ hồ còn có thể thấy râu xanh lởm chởm.

Trong thoáng chốc đối mặt với Đoan Mộc Ly, Thẩm Ngọc Lam lập tức hoang mang bối rối cúi đầu.

"Ly Vương gia..." Thẩm Ngọc Lam cầm bình sứ Thanh Hoa trình lên trước mặt Đoan Mộc Ly, tất cung tất kính nói: "Ngọc Lam nghe nói Triển Thiên Bạch thân trúng kịch độc, đặc biệt tìm lương y xin một ít thuốc thảo mộc giải độc, thỉnh cầu Ly Vương gia vui lòng nhận cho."


Ánh mắt rơi xuống bình sứ Thanh Hoa trên tay Thẩm Ngọc Lam, Đoan Mộc ly hơi nhíu mày.

Ngay cả thái y trong cung đối với độc tố của Xích Giác Mạn Đà La kết hợp với canh gà cũng thúc thủ vô sách, lương y mà Thẩm Ngọc Lam tìm sẽ thật sự hữu dụng sao?

Đoan Mộc Ly không chắc chắn, nhưng vẫn nhận lấy.

"Được, bổn vương nhận."

"Đa tạ vương gia." Thẩm Ngọc Lam lại thi lễ với Đoan Mộc Ly, "Vậy... Ngọc Lam cáo từ."

"Ông chủ Thẩm chờ một chút."

Thẩm Ngọc Lam vừa xoay người bước nửa bước, phía sau liền vang lên giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly.

"Ông chủ Thẩm... Vì sao ngươi lại tốt với Triển Thiên Bạch như vậy?"

Mi mắt run rẩy một chút, Thẩm Ngọc Lam xoay người, hướng Đoan Mộc Ly hành lễ, "Theo như lời vương gia nói, Ngọc Lam đại khái... Là vừa hâm mộ lại kính trọng Triển Thiên Bạch chăng?"
Ấn đường hơi nhíu lại một chút, Đoan Mộc Ly bình tình mở miệng: "Thân là người Nam Sở, lời nói vừa rồi của ngươi phải bị tội gì?!"

Giọng nam lạnh thấu xương mang theo một cỗ khí thế cường đại, Thẩm Ngọc Lam cúi đầu, đúng mực trả lời: "Ngọc Lam cho rằng,,, Nếu Ngọc Lam nói như vậy với Ly Vương gia mới là tội đáng chết vạn lần."

Hàng mi dài nhướng lên, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam xen lẫn vài phần hoang mang cùng thắc mắc.

Thẩm Ngọc Lam... Thật sự chỉ là tiểu quan thấp kém của Di Hương viện thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi