ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Đừng mặt cau mày có như thế, vất vả lắm mới cứu sống được ngươi..." Đoan Mộc Ly vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng giúp Triển Thiên Bạch xoa xoa nếp nhăn khắc sâu giữa chân mày.

"Độc của Xích Giác Mạn Đà La hẳn cũng không dễ giải như vậy chứ? Ngươi làm thế nào mà tìm được?" Triển Thiên Bạch không khỏi tò mò.

Hắn chỉ biết loại Xích Giác Mạn Đà La này độc tính cũng không trí mạng, nhưng hắn không biết kịch độc sinh ra sau khi nấu cùng canh gà thì phải giải như thế nào.

Nghiên cứu dược thảo không phải sở trường của hắn, hắn cho rằng, Đoan Mộc Ly cũng sẽ không am hiểu lắm.

Suy cho cùng, Đoan Mộc Ly cũng là Đại tướng quân dẫn binh đánh giặc chứ không phải thần y.

"Cái này sao... Phải cảm ơn sư đệ ta."

"Sư đệ ngươi?" Triển Thiên Bạch kinh ngạc trừng mắt nhìn.

"Đúng vậy!" Đoan Mộc Ly thờ ơ nhún nhún vai, "Cũng không biết tiểu tử kia làm thế nào lại quen biết với ông chủ Thẩm của Di Hương viện..."


"Thẩm Ngọc Lam?" Triển Thiên Bạch hơi giật mình.

Chuyện hắn trúng độc thì có liên quan gì đến sư đệ Đoan Mộc Ly và Thẩm Ngọc Lam?

Vài ba câu thuật lại ngắn gọn một lần nữa sự tình thời gian qua cho Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly giơ bàn tay lớn ôn nhu xoa xoa mái tóc đen mềm mượt của Triển Thiên Bạch.

Mái tóc dài của Triển Thiên Bạch rất đẹp, giống như một dải lụa mịn mượt tinh tế.

Đoan Mộc Ly vuốt vuốt, còn sờ đến nghiện rồi.

"Sư đệ ta tuy rằng vẫn không đứng đắn như thế, nhưng lần này làm việc vẫn rất đáng tin cậy." Vừa nói, sâu trong nội tâm Đoan Mộc Ly hiếm thấy trào ra một loại tình cảm cảm kích đối với Doãn Mạch.

"Vậy chờ thân thể ta điều dưỡng tốt hơn, ta muốn đích thân đến nói lời cảm tạ ông chủ Thẩm, còn có vị sư đệ kia của ngươi nữa."


Vừa dứt lời, bản thân Triển Thiên Bạch hơi sửng sốt một chút.

Hắn suýt chút nữa đã quên— bản thân hắn không có tự do.

Cho dù dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, sau khi tỉnh lại hắn vẫn là nô ɭệ của Đoan Mộc Ly.

Mi mắt nhướng lên, ánh mắt Triển Thiên Bạch dừng lại trên người Đoan Mộc Ly, vừa vặn cùng tầm mắt của Đoan Mộc Ly không hẹn mà gặp.

"Ta... Có thể ra khỏi vương phủ không?"

"Nếu ta và ngươi cùng đi, vậy thì có thể."

Đoan Mộc Ly trả lời chắc như đinh đóng cột, khiến cho ngực trái Triển Thiên Bạch dấy lên một tia chua sót.

Đoan Mộc Ly như này đã là nhân từ đối với hắn rồi đi?

"Cho nên bất luận như thế nào ta cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ngươi sao?"

"Ngươi còn muốn trốn? Không phải đã nói sẽ phụng dưỡng ta cả đời sao? Tranh thủ điều dưỡng thân thể cho tốt, ngươi của ta đời này... còn rất dài!"


Nghe thấy lời nói mang theo khát vọng chinh phục nồng đậm, ngược lại khiến nhịp tim của Triển Thiên Bạch bất giác đập nhanh hơn.

Ngươi của ta đời này...

Đoan Mộc Ly như này là muốn cả đời đều cùng hắn ở bên nhau sao?

Trong lòng xôn xao không cách nào giải thích được, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng khép mắt lại một chút.

"Có chút mệt mỏi rồi..."

"Vậy ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Đoan Mộc Ly đỡ lấy bả vai Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cũng không muốn nằm, lơ đãng nắm cánh tay của Đoan Mộc Ly, định đẩy Đoan Mộc Ly ra, "Ta còn nằm xuống nữa thân thể sẽ càng phế mất."

Vừa dứt lời, hắn liền chú ý tới hai hàng mày kiếm của Đoan Mộc Ly theo bản năng nhíu lại một chút, cánh tay bị hắn nắm lấy bỗng nhiên thu về.

Ánh mắt Triển Thiên Bạch bất giác rơi xuống trên cánh tay của Đoan Mộc Ly.
"Ta kêu Hương Linh chưng huyết tổ yến, ăn xong ngươi có thể xuống giường hoạt động gân cốt."

Nói xong, Đoan Mộc Ly vội vã bước nhanh, dần biến mất khỏi tầm nhìn của Triển Thiên Bạch.

Sau đó, Hương Linh bưng huyết tổ yến chưng đi vào, "Triển công tử!"

Nhìn thấy Hương Linh, Triển Thiên Bạch liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Hương Linh, mấy ngày nay ta bị thương trúng độc, vất vả cho ngươi rồi."

"Không vất vả, không vất vả." Hương Linh vội lắc đầu, "Triển công tử ngươi có thể tỉnh lại thì nô tỳ đã cảm tạ trời đất rồi! Hơn nữa, mấy ngày nay chủ yếu đều là vương gia hắn chiếu cố ngươi."

"Đoan Mộc Ly?" Triển Thiên Bạch khẽ giương mi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi