ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Đúng vậy! Việc Triển công tử ngươi trúng độc khiến vương gia phát điên rồi. Hắn ngay cả triều cũng không thượng, cả ngày nhốt mình trong Tàng Thư Các tìm biện pháp giải độc cho ngươi, thuốc giải độc thái y điều phối cũng đều là vương gia tự mình đút cho ngươi, còn có còn có... Tối hôm qua, vương gia đột nhiên một mình chạy ra ngoài, nghe thị vệ nói, vương gia phải đến núi Phiêu Miểu tìm thuốc giải cho Triển công tử. Nô tỳ tuy rằng kiến thức hạn hẹp, nhưng vẫn biết núi Phiêu Miểu ma thú tụ tập, là nơi rất nguy hiểm. Sáng sớm khi vương gia trở về cả người đều là máu, dọa sợ chúng nô tỳ, Lý quản gia liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ..."

Nghe Hương Linh thuật lại sống động như thật, Triển Thiên Bạch trong lòng hiểu rõ.

Quả nhiên, Đoan Mộc Ly bị thương.

Lúc trước phản ứng kia của Đoan Mộc Ly... Xem ra Đoan Mộc Ly bị thương không nhẹ.


Triển Thiên Bạch nhíu mày.

Núi Phiêu Miểu...

Con ngươi đen lúng liếng chuyển động hai cái trong hốc mắt, Triển Thiên Bạch mơ hồ nhớ rõ, trên núi Phiêu Miểu dù cho là cao thủ võ công cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào hang ổ của ma thú Ma Linh Răng Cưa.

Chẳng trách...

"Hương Linh, ngươi đi ăn trước đi, ta phải thay quần áo."

"Không được, Triển công tử ngươi trước tiên phải uống hết bát huyết tổ yến này đã." Hương Linh chỉ vào cái bát còn đang bốc lên hơi nóng, "Triển công tử, cái này là một phần tâm ý của vương gia. Huyết tổ yến này là cống phẩm, thập phần trân quý, trong hoàng thất cũng chẳng có bao nhiêu. Vương gia thế nhưng lệnh cho nô tỳ đem tất cả huyết tổ yến trong vương phủ đều chưng cho Triển công tử bồi bổ thân thể, nếu Triển công tử không uống..."

Nói đoạn, Hương Linh ủy khuất cúi đầu.


"Được rồi, ta uống."

Triển Thiên Bạch vươn tay xoa đầu Hương Linh, Hương Linh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Còn nữa, Triển công tử, trách nhiệm của nô tỳ chính là hầu hạ Triển công tử, cho nên, cái đó... Thay quần áo...." Hương Linh chỉ chỉ tay, sắc mặt đỏ bừng.

Từ trước tới nay, Triển Thiên Bạch đều chưa bao giờ yêu cầu nàng hầu hạ thay quần áo. Làm tỳ nữ bên cạnh Triển Thiên Bạch, nàng kỳ thật vẫn luôn rất muốn có thể kéo gần quan hệ với Triển Thiên Bạch, nếu có thể lén lút chạm vào da thịt Triển Thiên Bạch thì càng tốt.

"Hương Linh, ta chỉ là tội nô..." Triển Thiên Bạch thản nhiên nói.

"Không phải!" Hương Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu cảm rất nghiêm túc, "Triển công tử mới không phải tội nô!"

"Ta là kẻ thù lớn nhất của Nam Sở ngươi, sau khi bại trận thì bị bán vào thanh lâu, lại được Đoan Mộc Ly mua về, chỉ có thể hàng đêm hầu hạ Đoan Mộc Ly, không thể rời khỏi vương phủ nửa bước, không thể làm trái với mệnh lệnh của Đoan Mộc Ly... Ta như vậy, không phải tội nô thì là gì?"


"Cái này..." Hương Linh há hốc mồm, không còn lời gì để nói.

Uống hết một chén huyết tổ yến nóng hổi, Triển Thiên Bạch cảm thấy hết sức khó tin, thân thể bản thân vậy mà có chút khí lực, ngay cả nói chuyện cũng lưu loát hẳn.

"Được rồi Hương Linh, ngươi không cần hầu hạ ta... Tâm ý ta nhận..." Triển Thiên Bạch phẩy tay với Hương Linh.

"Nhưng mà vương gia nói..."

"Tâm ý của Đoan Mộc Ly... Ta cũng nhận." Triển Thiên Bạch ngăn Hương Linh tiếp tục nói tiếp, "Ngươi lui xuống đi!"

"Vâng, Triển công tử." Hương Linh vẻ mặt thất vọng, xoay người rời đi.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Triển Thiên Bạch.

Ánh mắt Triển Thiên Bạch không kìm được nhìn về phía bát huyết tổ yến bị hắn uống hết kia, trong đầu hồi tưởng lại những lời Hương Linh vừa mới nói.

"Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Vì để hắn sống sót, vì để tiếp tục chơi đùa hắn mà phí nhiều tâm tư đến mức như vậy sao?

Triển Thiên Bạch sờ sờ ngực mình, khớp xương lộ rõ trên năm ngón tay dần nắm lại thành quyền.

Bên kia, Đoan Mộc Ly quay trở lại phòng của mình, cầm quần áo cởi ra, để lộ nửa phần trên cơ thể cường tráng, rắn chắc cân đối.

Làn da trơn nhẵn màu mật ong giờ đây lại quấn đầy băng vải. Lớp băng vải trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đoan Mộc Ly đang chuẩn bị thay băng vải, đột nhiên vang lên hai tiếng đập cửa thùng thùng thu hút sự chú ý của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi