ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Vậy... Vương gia, ta cáo lui trước." Huyền Ca hành lễ với Đoan Mộc Ly, sau đó xoay người rời đi.

Triển Thiên Bạch chờ ở ngoài cửa còn chưa đợi được Đoan Mộc Ly cho phép nhưng cửa lại mở trước.

"Huyền Ca?"

Bốn mắt nhìn nhau với Huyền Ca, Triển Thiên Bạch không khỏi sửng sốt một chút.

Huyền Ca lập tức cúi đầu, một bộ dáng vẻ nước mắt lã chã chực khóc, "Thật sự rất xin lỗi, đều do ta, nhân sâm kia... Ta và Lam Tẩm chủ ý ban đầu là muốn cho ngươi bồi bổ thân thể, lại không ngờ được Chu Phượng lại động tay động chân lên đó. Nhưng ngươi cát nhân ắt có thiên tướng, có thể giải độc thực sự là quá tốt rồi."

"Ừm... Cùng không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách quá mức." Triển Thiên Bạch nói, nhìn thấy Huyền Ca ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra vẻ tươi cười vô cùng cảm kích.


"Triển Thiên Bạch, con người ngươi thật tốt."

"Quá khen." Triển Thiên Bạch chắp tay với Huyền Ca.

"Các ngươi đứng ở cửa tán gẫu cái gì? Triển Thiên Bạch, vào đi!"

Nghe tiếng Đoan Mộc Ly thúc giục, Triển Thiên Bạch đi qua Huyền Ca.

Con ngươi đen chuyển động lướt đến khóe mắt, Huyền Ca liếc nhìn bóng dáng Triển Thiên Bạch đi vào phòng Đoan Mộc Ly, ánh mắt càng ngày càng lạnh đi, oán hận ngưng tụ càng nồng nặc.

"Tìm ta có chuyện gì sao?"

Giờ khắc này, trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ có hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch không trả lời Đoan Mộc Ly ngay, lập tức đi tới trước mặt Đoan Mộc Ly, vươn tay ra, soạt một tiếng kéo vạt áo Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly không khỏi chấn động.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Đừng nghĩ linh tinh..." Triển Thiên Bạch cắt y phục của Đoan Mộc Ly, "Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi bị thương nghiêm trọng đến mức nào."


Băng vải nhuốm máu đập vào mắt Triển Thiên Bạch, mày kiếm của Triển Thiên Bạch nhất thời nhíu lại.

"Ngươi làm sao biết ta bị thương?" Đoan Mộc Ly hỏi.

"Là Hương Linh nói cho ta biết... Ngươi một mình đi đến núi Phiêu Miểu, nghĩ cũng biết không có chuyện lông tóc không tổn hại gì." Triển Thiên Bạch thản nhiên trả lời.

"Ha..." Đoan Mộc Ly bật cười, "Ngươi như này là ý gì? Cố tình đến đây cười nhạo ta học nghệ không tinh sao?"

"Ngươi giao thủ với Ma Linh Răng Cưa sao?" Triển Thiên Bạch một bên bình thản nói, một bên giúp Đoan Mộc Ly cởi bỏ băng vải bị dính máu tươi, động tác rất nhẹ, cũng rất điêu luyện, "Ma Linh Răng Cưa ở núi Phiêu Miểu là vua của ma thú, rất khó đối phó. Nếu chỉ có một con thì còn được, nhưng Ma Linh Răng Cưa là ma thú sống quần cư, rút dây động rừng, ngươi có thể sống sót trở về đã là phúc lớn."


Thật cẩn thận cởi bỏ băng vải trên người Đoan Mộc Ly, bên dưới lớp băng vải da tróc thịt bong, không có lấy nổi một chỗ da thịt lành lặn, vết cào lớn nhìn mà phát hoảng, Triển Thiên Bạch cảm giác nơi ngực trái của mình có loại cảm giác không nói lên lời, như thể bị cái gì chặn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Ngươi làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt Triển Thiên Bạch tái nhợt, Đoan Mộc Ly vươn tay sờ sờ trán Triển Thiên Bạch.

"Ta không sao... Ngươi hiện tại nên lo lắng cho chính mình đi." Triển Thiên Bạch giúp Đoan Mộc Ly thay băng vải mới sạch sẽ, "Chỗ vết thương bị Ma Linh Răng Cưa cào không dễ khép lại, kim sang dược bình thường căn bản không có hiệu quả..."

"Ngươi như này là đang lo lắng cho ta sao?" Con mắt sáng ngời híp lại, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch của Đoan Mộc Ly càng thêm thích thú, "Triển Thiên Bạch, nói cho ta biết, ngươi không phải là đang lo lắng cho ta chứ?"
Bả vai bị hai tay của Đoan Mộc Ly dùng sức chặn lại, Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn bắt gặp vẻ mong chờ mãnh liệt từ trong đôi con ngươi thâm thúy của Đoan Mộc Ly.

"Tuy rằng ngươi đây bá đạo ngang ngược, đê tiện xảo quyệt, không nói lí lẽ... Nhưng nếu là vì ta mà bị thương, ta lo lắng cho ngươi không phải điều đương nhiên sao?"

Sau khi thay băng vải mới sạch sẽ, Triển Thiên Bạch vào thời điểm buộc nút băng vải cuối cùng cố ý dùng sức, Đoan Mộc Ly lập tức đau đớn nhíu mày.

"Ngươi... Cố ý sao?"

"Ừm, quả thực là cố ý."

Câu trả lời thẳng thắn vô tư của Triển Thiên Bạch khiến Đoan Mộc Ly bật cười.

Trong phòng rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi, nhưng nhiệt độ không khí xung quanh hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch vào lúc đó lại đang không ngừng tăng lên.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch không biết vì sao rất muốn chạm vào làn da không bị quấn băng vải của Đoan Mộc Ly.

Hắn đã bao nhiêu lâu không chạm vào Đoan Mộc Ly rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi