Nhiệt độ cơ thể của Đoan Mộc Ly... Lại làm cho hắn có chút quyến luyến.
"Triển Thiên Bạch, ngươi có biết ngươi thật sự không hề giống nô ɭệ hay không..."
Triển Thiên Bạch vừa định vươn tay ra, nghe thấy thanh âm của Đoan Mộc Ly liền nắm đầu ngón tay lại.
"Vậy ta giống cái gì?"
"Giống..." Đoan Mộc Ly kéo dài trường âm, ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch, "Giống vương phi của bổn vương."
Thình thịch!
Trái tim Triển Thiên Bạch đột nhiên đập mạnh, đồng thời dùng sức đẩy Đoan Mộc Ly ra.
"Lấy một gã tội nô ra làm trò cười rất thú vị sao?"
Hai chữ "Tội nô" này bỗng nhiên khiến Đoan Mộc Ly cảm thấy thập phần chói tai.
Đúng vậy, ý định của hắn ngay từ đầu là như vậy.
Hắn muốn phá bỏ ngạo cốt của Triển Thiên Bạch, giẫm đạp lòng tự tôn của Triển Thiên Bạch, khiến cho Triển Thiên Bạch dần trụy lạc bên cạnh hắn, trở thành tội nô chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng mà...
Nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cảm thấy ngực mình cũng có một loại cảm giác khó chịu không nói thành lời.
"Giúp ta thay quần áo!"
Hai tay dang ra, Đoan Mộc Ly đổi chủ đề.
Triển Thiên Bạch tuy rằng không tình nguyện, nhưng như hắn đã nói, hắn là nô ɭệ của Đoan Mộc Ly, và mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối.
Giúp Đoan Mộc Ly thay quần áo xong, Triển Thiên Bạch lơ đãng hỏi: "Lại nói, hồi nãy Huyền Ca tới chỗ ngươi làm gì?"
Vừa dứt lời, hắn liền ý thức được hắn đã đi quá giới hạn.
Đây không phải là chuyện mà một nô ɭệ như hắn nên hỏi.
"Thế nào? Ngươi ghen sao?" Mặc quần áo xong, trước khi Triển Thiên Bạch muốn rời đi, Đoan Mộc Ly đã nhanh hơn một bước ôm eo Triển Thiên Bạch kéo vào trong lồng ngực hắn.
Thân thể bị một cỗ ấm áp cứng rắn bao bọc, Triển Thiên Bạch có cảm giác nhiệt độ cơ thể bản thân đều tăng lên.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi..." Vừa trả lời, hắn vừa quay đầu sang một bên, tránh phải đối diện với Đoan Mộc Ly.
Trực giác mách bảo, nếu giờ khắc này hắn bắt gặp ánh mắt của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ hôn hắn.
Nhưng cho dù ánh mắt không chạm nhau thì Đoan Mộc Ly cũng vẫn hôn xuống.
"Đoan Mộc Ly?"
"Đừng động..."
Nhận thấy được người trong lòng muốn phản kháng, Đoan Mộc Ly đã mở miệng trước, giọng nam trầm thấp không cho phép cãi lời.
Triển Thiên Bạch ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng toàn thân vẫn cứng ngắc như cũ.
"Thả lỏng chút, ta biết tình trạng thân thể hiện tại của ngươi, sẽ không miễn cưỡng."
Đoan Mộc Ly ôm Triển Thiên Bạch nằm ở trên giường, nhẹ giọng nói.
"Lời nói của ngươi tin được không?" Nằm sấp trên người của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nghe được tiếng nhịp tim của Đoan Mộc Ly đập thình thịch, còn có... của chính hắn.
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy..." Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Đây là lời ngươi đã nói."
Hàng mi dài chớp một chút, Triển Thiên Bạch cảm giác Đoan Mộc Ly luôn cố ý mà như vô tình nhắc nhở lời thề hắn đã chấp thuận lúc trước.
Đoan Mộc Ly... Là sợ hắn sẽ rời khỏi mình sao?
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đoan Mộc Ly quả thật cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng ôm hắn mà thôi.
Thân thể cứng ngắc dần dần thả lỏng, Triển Thiên Bạch có loại cảm giác như cả người mình đều đang ngâm trong nước ôn tuyền, thể xác và tinh thần đều thả lỏng theo.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly chỉ biết nặn ra một tia cười khổ.
"Rốt cuộc ai là nô ɭệ của ai đây? Lại dám coi bổn vương thành gối ôm... Còn ngủ ngon lành như vậy..." Mi mắt khẽ rũ, Đoan Mộc Ly vừa oán giận vừa chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch ngủ say. Triển Thiên Bạch ngủ rất sâu, nhưng hắn lại càng ngày càng hưng phấn, mỗi một tế bào toàn thân đều đang gào thét ầm ĩ.
Nụ cười khổ treo trên khóe môi lại sâu hơn vài phần, Đoan Mộc Ly cũng nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của Triển Thiên Bạch, nghe tiếng hít thở của Triển Thiên Bạch đều đều.
Phía bên kia, Huyền Ca đi tới phòng của Chu Phượng.