DIỄM SÁT - PHONG LÝ THOẠI

Hồng nhan hóa thành xương khô, xương khô tan thành bụi phấn.

Khi mặt trời khuất núi, ngọn lửa cuối cùng cũng dần tắt.

Tiểu Diệp Tử quỳ trên đất, nhẹ nhàng gom tro tàn của Diệp Chiếu, cẩn thận đưa vào một chiếc bình trắng nhỏ.

Đó là một chiếc hũ sứ men trắng, khắc chìm hoa văn rồng ẩn ẩn, trắng ngần như ngưng sương, trong suốt như tuyết đọng. Vách sứ mịn màng, có thể phản chiếu rõ ràng hình bóng người đối diện.

Giờ khắc ấy — nơi không xa, nam nhân kia đứng im như tượng, đôi tay siết chặt đến nổi gân xanh, hai mắt đỏ rực như điểm máu.

Mộc quan.
Ngọn lửa.
Củi khô.
Chiếc bình.
Lễ sinh thần…

Thì ra… tất cả đã được sắp đặt từ rất lâu, từ rất xa, không hề để sót một bước.

A Chiếu, nàng không phải là người mưu sâu tính kỹ đến vậy.

Nàng yêu, nàng hận, nàng rời bỏ — đều thẳng thắn đến mức tàn nhẫn.

“Bệ hạ,”
Tiểu công chúa ôm bình sứ trong tay, bước đến trước mặt hắn, khóe môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền nhẹ nhàng như nụ hoa vừa nở.
“Chúng ta về thôi.”

Bảy tuổi, ngoại trừ dấu chu sa nhỏ giữa mi tâm, bóng dáng của mẫu thân trên người nàng đã dần phai nhạt.

Càng ngày, thứ hiện rõ hơn là dáng hình của một người khác.

Đôi mắt phượng đẹp đến lặng người, nhưng trong ánh nhìn lại như có như không chứa mưu cơ.

Khóe miệng vẫn hay cong lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng chưa từng chạm tới đáy mắt.

Lời nói phát ra luôn dịu dàng êm ái, nhưng câu nào cũng như đao bén kiếm sắc, cắt người không để lại vết máu.

Tiêu Yến dần dần thu ánh mắt lại khỏi đống tro tàn, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Nàng vẫn ôm chặt chiếc bình sứ trong ngực, vạt áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.

“Đi thôi!”
Nàng kéo tay áo rộng của hắn, giọng điệu dịu ngọt như thường, nghe vào tai như nước suối ấm áp.

Tiêu Yến lại không sao nhấc nổi bước chân.

Hắn không hiểu vì sao — hoặc không dám hiểu.

Chỉ biết là bản thân đang đứng chết trân, ánh mắt không dời nổi khỏi chiếc hũ trắng kia.

Chiếc hũ quá tinh khiết, đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của ta, ngài không vì ta mà tổ chức tiệc sao?”
Tiểu cô nương nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc bạch vại trong tay, ánh mắt ôn nhu đến lạ.
“Ngài với mẹ… cùng nhau đón sinh nhật của ta được không?”

Tiêu Yến vẫn không nói lời nào, chỉ vươn tay ra, khẽ chạm đến chiếc bình sứ trắng kia.

Tiểu Diệp Tử lập tức lùi lại, không muốn cho hắn đụng vào.
Nhưng sức nàng nhỏ, chẳng thể chống nổi lực tay của hắn.

Bàn tay lớn đặt lên mặt sứ lạnh lẽo, lực đạo mạnh đến mức như đang lặng lẽ nói:
“Đưa ta.”

“Đây là của ta.”
Nàng khẽ cất tiếng, như nhắc nhở, như cảnh cáo.

Rồi nhẹ nhàng tiếp lời, chậm rãi, từng chữ từng lời như kim châm:
“Chiếc bình này là ta tỉ mỉ chọn lấy. Trắng đến trong suốt, sáng đến như sống… chỉ có như vậy mới xứng với mẫu thân.”

“Về sau, ta có thể ôm mẹ ngủ… Ai cũng không được chạm vào nàng…”

Đây là của ta.

Chỉ một câu ấy, mà Tiêu Yến nghe lại như trăm vạn đao cắt qua tim.

Là của ta.

Hắn lại muốn dùng thêm lực, nhưng hài tử lại lùi thêm một bước.
Một bước ấy, như cách biệt cả đời người.

Suốt hai mươi bảy năm đầu đời, Tiêu Yến sống trong vạn người nâng niu, là hoàng tử trời sinh, muốn gì được nấy.
Thêm sáu năm đăng cơ, thủ đoạn quả quyết, lời hắn nói không ai dám trái.

Ba mươi ba năm làm người, chưa từng có ai dám ngỗ nghịch hắn, lại càng không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói một chữ “Không.”

Chưa từng có.

Cho đến hôm nay.

Có lẽ… là lòng dạ đế vương đã lấn át cả huyết mạch thân tình.
Có lẽ… là ngàn vạn áp lực dồn nén bao năm, đến khoảnh khắc này mới nứt ra một khe hở.

Hắn đã không kiềm chế được chính mình.

Bàn tay vung lên — một tiếng “chát!” vang trong gió chiều, thẳng tay tát vào mặt nàng.

Hoàng hôn phủ xuống đồng nội bốn phía, gió đêm ào qua thổi tung vạt áo, nhưng không sao cuốn đi được cái tát thanh âm trong vắt giòn tan kia.

Tiểu Diệp Tử ngã nhào xuống đất, thân thể bé nhỏ quay lật nửa vòng, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy chiếc bình trắng không rời.

Khuôn mặt trắng trẻo trong chớp mắt hằn rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng, như một vết nứt dữ tợn trên dung nhan non nớt.

Giống như một đóa hoa… vừa bị xé rách giữa lúc chớm nở.

Thế nhưng trong tay nàng, chiếc bạch vại vẫn nguyên vẹn không một vết xước.
Không rơi.
Không vỡ.

Nàng cúi đầu cười khẽ, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt mịn lạnh của chiếc bình, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

Ánh mắt khẽ đảo quanh bốn phía — đồng hoang mênh mông, gió thổi cuồn cuộn.

Nàng bỗng thấy chiếc băng quan lúc ban ngày dời từ lăng tẩm ra vẫn còn đặt nơi ấy.

Chỉ là liếc mắt một cái, nàng liền quay đầu, cau mày như thấy vật gì bẩn thỉu, rồi giơ tay lau mặt, xoay người chạy về phía đó.

Tiêu Yến vẫn đứng đó, tay còn vương lại nơi không trung.

Hắn vẫn chưa hoàn hồn.

Hoặc là… chính cái tiếng vang giòn giã đó đã khiến hắn dần tỉnh lại từ cơn mê loạn điên cuồng.

Hắn — vậy mà đã đánh Tiểu Diệp Tử.

Không phải mắng.
Không phải hù dọa.
Mà là một cái tát thật sự.

Cho dù giờ phút này đã thanh tỉnh hay chưa, thì từng đầu ngón tay hắn vẫn còn run rẩy.

Lạnh buốt.
Phảng phất có luồng máu lạnh từ đầu ngón tay xông ngược lên tim, khiến cả thân thể hắn đông cứng, trì độn như tượng gỗ.

Hắn đã động thủ với nàng.
Nhưng dù là lúc tỉnh táo hay điên loạn, hắn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, run rẩy không ngừng. Năm ngón tay như in hằn vào da thịt, xuyên thấu đến tận trái tim đang rỉ máu, khiến cả người trở nên trì trệ, ngây dại.

Mãi đến khi một bóng người nhỏ bé lướt qua trước mắt hắn, mãi đến khi cỗ quan tài từng chứa thi thể đóng băng của Diệp Chiếu vang lên tiếng động nặng nề, và một góc băng quan vỡ toác, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi… lúc ấy, hắn mới thực sự hoàn hồn.

___

Đợi đến khi Tiểu Diệp Tử tỉnh lại, đã là tân xuân năm Kiến An thứ ba.

Nàng đã hôn mê hơn nửa năm, tỉnh lại trong dáng vẻ gầy guộc, khô héo, không khác gì thuở trước ở Thương Châu. Nhưng may thay, y quan kịp thời cứu chữa, thân thể tuy suy nhược nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không quên bất cứ chuyện gì đã qua.

Nàng dần lấy lại bình tĩnh, nhớ đến những tháng ngày nửa tỉnh nửa mê, những vật từng ôm qua trong vô thức.

Đưa tay lần mò bên gối.

Vẫn ở đó — nàng khẽ mỉm cười.

Ngay cạnh gối đầu là chiếc hũ tro cốt được nàng dùng áo bọc lại, ngay cả trong khoảnh khắc đâm đầu vào chiếc quan tài. Nàng xoay người, ôm lấy hũ ấy áp sát vào mặt. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ lớp vải quen thuộc, nói cho nàng biết — đây không phải là giấc mộng.

Nàng vui.

Nhưng cũng tiếc.

Vì rốt cuộc, vẫn chưa từng được đoàn tụ cùng mẫu thân.

Âm thanh cánh cửa khép lại vang lên rất khẽ, hòa cùng tiếng vải vóc khẽ cọ vào nhau, xen lẫn nhịp thở dồn dập không thể giấu.

Tiểu Diệp Tử ôm chặt hũ tro cốt, hơi nghiêng người lại, cảm nhận rõ ràng đầu vai có một bàn tay đang cẩn thận đặt xuống. Năm ngón tay chạm đến từng chút một, chậm rãi khép lại, như muốn nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nhưng dường như chỉ cần nàng hơi động đậy, bàn tay ấy sẽ lập tức rụt về, không dám chạm nữa.

Vì vậy, nàng hoàn toàn không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ấy, lặng lẽ chờ hắn ôm lấy mình cho thật chặt.

Chờ đến khi hắn run giọng gọi tên nàng.

Gọi hai tiếng, trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ.

Hắn ngừng lại một lát, đầu ngón tay cuộn vào, luống cuống thu tay về, rồi lại mở miệng một lần nữa:

"…Thực xin lỗi."

Lời vừa dứt, bàn tay kia lại lần nữa vươn tới, run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt nàng.

Dấu tay sớm đã tan đi, trong lúc nàng hôn mê, hắn đã vuốt v3 gương mặt này không biết bao lần.

Thế nhưng—lúc này, Tiểu Diệp Tử đã tỉnh lại, hắn lại chần chừ. Tiêu Yến đưa tay, suýt chạm vào gương mặt nàng, khoảng cách chỉ còn gang tấc, rồi lại không dám chạm vào.

Tô Hợp từng nói: nàng không chịu nổi bất kỳ k1ch thích nào nữa.

Nếu nàng không vui, thì hãy rời khỏi nàng. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Tiêu Yến khẽ khép mắt, định quay người bỏ đi.

Không ngờ, thiếu nữ trên sập lại khẽ trở mình, ánh mắt mơ hồ mà sâu thẳm dừng lại nơi thân ảnh hắn.

Ánh mắt ấy như giam chặt bước chân hắn lại.

Giữa khoảng khắc bốn mắt giao nhau, nàng khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lướt qua hắn, xuyên qua tấm màn sa mỏng manh trên cửa sổ, dõi ra ngoài—

Bóng đêm mênh mang, mờ ảo nhuốm sắc hồng. Những bông tuyết to lớn từng đợt từng đợt rơi xuống.

"Mùa đông rồi sao?"
Có lẽ là sau một hồi lần mò trong bóng tối, tay chạm vào sứ vại lạnh lẽo, nàng khẽ rụt người lại vào trong chăn, dù trong phòng đã đốt địa long ấm áp.

Tiêu Yến sững người, trong lòng chợt run nhẹ—nàng đang nói chuyện với hắn sao?

Hắn từng nghĩ nàng sẽ lại giống như năm ấy: trầm mặc, không nói một lời, tự giam mình trong im lặng.

Nhưng không, tất cả đều không như hắn tưởng.

Nàng chỉ rúc vào ổ chăn, rồi lại kéo chăn lên cao hơn một chút, muốn che kín bờ vai đang khẽ run.

Tay nàng vươn ra ngoài một lúc, làn da chạm phải gió lạnh khiến vai co lại.

Thấy Tiêu Yến không đáp, nàng cũng không hỏi thêm. Hàng mi cụp xuống, biểu cảm dường như tĩnh lặng.

Một lúc sau, ánh mắt nàng lại hướng ra ngoài cửa sổ.

Rồi nhẹ giọng hỏi, giọng khàn khàn như lâu rồi chưa cất tiếng:
"Ngài... có thể cho ta một chút nước không?"

Ngủ quá lâu, giọng nói nàng khô khốc, đôi môi nứt nẻ đến bật da.

Tiêu Yến lúc này mới hoàn hồn, lòng xác nhận—hài tử kia, thật sự đang nói chuyện với hắn.

Hắn chỉ biết gật đầu liên tục, lập tức đứng dậy rót nước cho nàng.

Vì đã nằm đứng cạnh giường quá lâu, đôi chân tê dại đến run rẩy. Nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng, khiến bước chân thiếu chút nữa không đứng vững.

Khi rót nước, tay run quá, khiến một nửa nước tràn ra dính cả vào mu bàn tay.

Nội thị theo hầu hoảng hốt đưa khăn tới lau giúp, nhưng hắn vội vàng đoạt lấy, tùy tiện lau qua loa, chỉ lo nhanh chóng đem chén nước đưa tới trước mặt nàng.

Tiểu Diệp Tử lặng lẽ thu hết từng động tác vụng về của hắn vào đáy mắt. Hàng mi dày khẽ rủ, nhưng khi ngước lên lại mang vẻ dịu dàng ngoan ngoãn. Nàng đỡ lấy khuỷu tay hắn, từ đó uống cạn chén nước.

"Muốn uống thêm không?" – Hắn gần như lấy lòng mà hỏi, giọng nói khẽ khàng như sợ quấy rầy.

Tiểu Diệp Tử khẽ lắc đầu, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng cụp mi xuống, không nói gì thêm.

Tiêu Yến đặt lại chén, ngồi xuống bên mép sập một lần nữa. Nhìn nàng không có vẻ bài xích hay khó chịu, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn định giúp nàng kéo lại góc chăn cho gọn, nhưng lại sợ nàng phản kháng, cuối cùng chỉ đành đặt tay lên đầu gối khô lạnh của mình, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Một năm mới nữa lại đến. Đêm này là Tết Thượng Tị.”

Tiêu Yến khẽ liếc ra ngoài, nhớ đến câu hỏi ban nãy của nàng, cuối cùng cũng tìm được một chuyện để nói cùng nàng.

Tiểu Diệp Tử nghe vậy, không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lúc.

Một hồi lâu sau, nàng thu ánh mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng đượm vẻ hoảng sợ nhìn về phía hắn.

Ngực Tiêu Yến khẽ thắt lại. Hắn không thể chịu đựng nổi ánh mắt ấy—sự kinh hãi, dè dặt, và cả nỗi sợ không thể nói thành lời.

Y hệt ánh mắt năm xưa của Diệp Chiếu, khi quỳ gối trước phủ Thứ sử Thương Châu, cầu xin hắn một con đường sống.

“Ta sai rồi… sau này sẽ không tùy hứng nữa.”
Giọng nàng rất nhỏ, như sợ bị gió cuốn đi. Nhưng từng lời, lại như châm thẳng vào tim hắn.

Ngực Tiêu Yến phập phồng liên tục, lời nàng nói, hắn căn bản không thể đối đáp nổi.

Nàng khẽ đưa bàn tay nhỏ bé, gầy gò ra, nắm lấy vạt tay áo bên cạnh hắn, ngập ngừng cắn môi rồi khẽ hỏi tiếp:

“Ngài… sau này có thể đừng đánh ta nữa không? Mẹ… cũng chưa từng đánh ta bao giờ.”

“…Ta… ta không cố ý… ta…”

Tiêu Yến như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nghẹn ngào nói chẳng nên lời.
Hắn chưa từng nghĩ—trong mắt nàng, hắn lại là một người đáng sợ đến vậy.

Lại càng không ngờ, nàng lại bất lực như thế, chỉ cầu hắn… đừng đánh nàng nữa.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi tay của chính mình—đôi tay từng dùng để che chở, giờ lại khiến nàng phải sợ hãi. Hắn chỉ cảm thấy một hơi nghẹn nơi lồ ng ngực, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

Tiểu cô nương như đang dò tìm ánh mắt hắn, rồi chậm rãi ngồi dậy.

“Ngài… có phải cũng muốn thứ này không?”

Rồi, nàng đưa chiếc bình tro cốt của Diệp Chiếu tới đặt vào tay Tiêu Yến. Thấy hắn không nhận, nàng còn nắm lấy tay hắn, ép hắn cầm lên.

“Vậy… cho ngài.”
Giọng nàng nhẹ như tiếng gió thoảng.
“Ta về sau sẽ không chọc ngài giận nữa.”

Tiêu Yến thần trí hỗn loạn, ngơ ngẩn nhìn chiếc bình sứ trắng. Ngón tay hắn chạm vào lớp men lạnh lẽo, vuốt nhẹ qua những đường cong quen thuộc, cuối cùng cũng nắm chặt lấy nó.

Ngọn nến đặt trên bàn cao hắt ánh sáng vàng lên vách tường. Ánh sáng chiếu vào chiếc bình men trắng, phản chiếu một gương mặt thiếu nữ đang mỉm cười dịu dàng.

Tiêu Yến chợt bừng tỉnh, lập tức đứng bật dậy, trầm giọng nói:

“Nàng là mẹ con, lẽ ra nên ở bên cạnh con. Còn ta… ta và nàng chỉ như bèo nước gặp nhau, làm sao có thể giữ nàng lại cho riêng mình?”

Đó là vào tháng tư năm ngoái—Tiểu Diệp Tử đã từng nói những lời đó.

Cho đến tận hôm nay, hắn mới thật sự tiếp nhận.

Nhưng lại không dám tranh giành với nàng.

Tiểu Diệp Tử không nói thêm gì nữa. Chỉ ôm chiếc bình tro cốt, nằm xuống, lặng lẽ đi ngủ.

Từ đêm đó trở đi, mỗi đêm nàng đều ôm mẹ mà ngủ.

Tiêu Yến rất sợ—sợ nàng đã vướng tâm ma, sợ nàng dần dần thần trí không còn minh mẫn.

Thế nhưng, mọi lo lắng đều không xảy ra.

Một tháng sau, nàng có thể xuống giường.

Đầu xuân, vào khoảng tháng Hai, tiết trời vẫn còn se lạnh. Nàng khoác một chiếc áo choàng lụa thật dày, ngồi bên cửa sổ đọc sách, luyện viết.

Viết xong, liền đưa cho Tiêu Yến đang ngồi bên cạnh.

Tay nàng vẫn còn yếu, lực không đủ để cầm chắc bút. Nhưng nàng vẫn kiên trì, ngày nào cũng viết một trang, nghiêm túc và chăm chú.

Hai tháng sau, sức khỏe nàng đã khá lên nhiều.

Từ đó, nàng bắt đầu ra khỏi tẩm điện, đi dạo trong sân, tắm nắng, chơi đánh đu.

Mỗi lần Tiêu Yến tới, nàng đều đứng dậy hành lễ rất chuẩn mực.
Trong cung có nhiều quy củ, dung nhan thiên gia càng phải dè dặt. Nàng hiểu, và nàng đều làm rất tốt.

Nửa năm sau, thân thể nàng đã linh hoạt trở lại, tinh thần cũng vững vàng hơn xưa.

Tháng mười một, nàng theo Tiêu Yến đến Lê Sơn săn thú mùa đông.
Hai tháng rong ruổi, từ năm cũ đón sang năm mới, nàng ở Lê Sơn lại lớn thêm một tuổi.

Nàng cưỡi ngựa đuổi theo thỏ rừng, nai con, gà rừng.
Thịt nai, thịt thỏ—nàng chọn phần ngon nhất, nhóm lửa nướng lên, đưa cho Tiêu Yến cùng ngồi ăn.
Da cáo nàng tự tay lột, khâu lại thành miếng đệm đầu gối cho hắn, tinh tế và cẩn thận.

Năm Kiến An thứ tư, Tiểu Diệp Tử vừa tròn chín tuổi.

Như lời nàng từng nói khi còn nằm trên giường một năm trước—không còn tùy hứng, không khiến Tiêu Yến giận dữ nữa.

Từ mùa xuân năm ấy, nàng mang cả việc học chuyển vào Cần Chính Điện.

Khi Tiêu Yến vào triều, nàng ở thiên điện noãn các chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Hắn hạ triều, trở lại điện tổ chức thêm hội nghị, nàng lại ngồi một bên, lặng lẽ hoàn thành công khóa của mình.

Xong việc, nàng sẽ mang canh đã nấu xong đến dâng cho hắn, rồi yên lặng ngồi bên cạnh, cùng hắn dùng bữa.

Ngoại trừ việc ít nói và trầm tĩnh, Tiêu Yến gần như không thể tìm được điểm nào không tốt ở nàng nữa.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa, rọi lên án kỷ, phản chiếu bóng hai người đối diện ngồi cùng nhau, lặng lẽ hòa vào làm một. Một khung cảnh yên bình, gánh nổi cả tháng năm tĩnh lặng.

Đôi khi, hắn nghĩ—nếu A Chiếu nơi suối vàng có biết, có lẽ cũng có thể yên lòng rồi.

Chỉ là, mỗi khi đêm xuống, Tiêu Yến vẫn thường ghé qua Thừa Càn điện nhìn nàng. Nhìn nàng ôm chiếc bình tro cốt ngủ say, trong lòng hắn vẫn không khỏi nghẹn ngào, run rẩy.

Không biết từ khi nào, nàng đã thay đổi cách xưng hô—không còn gọi hắn là "bệ hạ", mà chỉ gọi là "Điện hạ".

Tiêu Yến không phải là không thích nghe. Trái lại, mỗi một tiếng “Điện hạ” từ miệng nàng cất lên, đều như kéo hắn quay về thời xa xưa—quay về Tần Vương phủ, khi còn cùng Diệp Chiếu ở bên nhau.

Hắn chưa từng quên được Diệp Chiếu.

Chỉ là… hắn sợ, sợ hài tử ấy vẫn còn hận hắn.

Hắn ngồi đó, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú viết chữ, nhớ lại từng nghi lễ nàng thực hiện đâu ra đấy, nhớ cả bao đầu gối nàng tự tay làm, cẩn thận đưa cho hắn…

Hài tử ấy… cũng muốn đối tốt với hắn.

Chỉ trách hắn, năm xưa một cái tát kia, đã dọa nàng lùi mãi.

Hắn tự an ủi mình: thời gian đủ dài, chỉ cần hắn kiên nhẫn, chỉ cần đủ chân thành, thì vẫn còn cơ hội. Còn có thể khiến nàng lớn lên tự do, hoạt bát.

Quả nhiên, trời xanh không phụ người có lòng.

Năm ấy, vừa sau trận sương đầu thu.

Tiểu Diệp Tử thay đổi khẩu vị, nói muốn ăn điểm tâm của tư thiện sở. Nhưng điều khiến hắn ngỡ ngàng… là nàng lại kéo lấy tay áo hắn, khẽ lay, nhỏ giọng nói:

“Điện hạ, có thể tìm ít điểm tâm cho ta được không?”

Đôi mắt nàng sáng trong, phản chiếu ánh nắng vàng nhạt của giờ ngọ mùa thu. Trong ánh mắt ấy—có cả chút mơ hồ nụ cười.

Tiêu Yến rất vui mừng, cuối cùng nàng cũng chủ động mở lời.

Nàng có vẻ hơi làm nũng.

Vì vậy, ngoài cung Chu Tước, trên con đường dài của trăm năm cửa hiệu nổi tiếng “Cam Hoa Trai”, Tiêu Yến đã mang hết tất cả các món ăn từ đó vào hoàng cung.

Sương phương bánh, hai loại đậu hoàng, dừa nạo thủy tinh, Quý phi hồng… Ba món điểm tâm nổi tiếng đặc biệt cùng toàn bộ thức ăn ở đó, thay phiên nhau được dọn ra trong suốt mấy ngày, cho đến khi tiểu công chúa thử qua hết.

Tiểu Diệp Tử cúi đầu bên án, tự mình nếm thử một miếng, rồi lại đưa cho Tiêu Yến một ngụm.

Mắt nàng khẽ nhíu lại, biểu cảm vừa buông lỏng lại vừa có chút không hài lòng.

Tiêu Yến vuốt nhẹ mắt nàng, cười nói: "Còn không hài lòng sao? Nếu vậy, từ từ thôi. Trẫm đã ban chiếu lệnh rồi, tháng sau ngoại bang sẽ tiến cống, xem thử họ có mang gì mới lạ không."

Tiểu Diệp Tử vỗ nhẹ tay nàng, hai ngón tay nhỏ bé chạm vào bàn tay lớn của Tiêu Yến, lắc đầu nói: "Mẹ đã làm mứt táo và bánh gạo cho ta, tiếc là ta không chưa kịp ăn."

Bị bàn tay nhỏ mềm mại của nàng xoa nhẹ, Tiêu Yến cảm thấy lòng bàn tay hơi ấm lên, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện.

Tiêu Yến hít một hơi thật sâu, rồi quay tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Nhưng mà, con có nhớ rõ cách làm không? Trẫm sẽ làm cho con."

Tiểu Diệp Tử ngước mắt nhìn hắn, nở một nụ cười, rồi bắt đầu kể cho hắn nghe cách nấu nướng.

Tiêu Yến nghe Tiểu Diệp Tử nói, cách làm thật đơn giản: "Táo đỏ hong gió, nghiền nát thành bột, trộn vào bột gạo, rồi đem hấp chín là được."

Nếu có thêm một chút đường phèn thì càng ngon.

Nghe thì dễ dàng, nhưng Tiêu Yến lại không khỏi cảm thấy cay đắng nơi khóe mắt.

A Chiếu làm cho nàng, dĩ nhiên không có đường phèn.

Đường phèn là một thứ hiếm có, nhà bình thường đều dùng để làm gia vị, mà từ xưa đến nay, người ta vốn dĩ không nỡ dùng nhiều.

Huống chi là các nàng khi đó.

Tiêu Yến vào phòng bếp nhỏ, làm mọi thứ thật tỉ mỉ, dù biết đường phèn thật sự không dễ có được.

Hắn nghĩ, chắc chắn phải làm cho nữ nhi có đủ ngọt ngào.

Chỉ là suy nghĩ thì dễ, nhưng thực tế lại không đơn giản.

Là một hoàng đế của Đại Diệp Hoàng Triều, Tiêu Yến vén tay áo lên, nhưng trong lòng lại có chút ngập ngừng.

Tay hắn cầm thanh kiếm, đã quen với cảnh máu chảy thành sông, chinh chiến khắp nơi, nhưng lại chưa từng cảm nhận qua cái ngọt ngào của mùa xuân.

Vì vậy, lần đầu tiên, quả táo bị bỏ hạt không được sạch sẽ.

Lần thứ hai, nước quá nhiều, không thể hòa đều với bột.

Lần thứ ba, nước bị đọng lại quá lâu, khiến bột không được mịn màng.

Lần thứ tư, đun lửa quá lớn, khiến món ăn bị cháy và có mùi khét.

Tiểu cô nương chờ đợi đến mức mơ màng, gần như thiếp đi, cô bé ghé vào bàn, đầu tựa nhẹ như bông, nhắm mắt lại.

Tiêu Yến nhìn thấy, liền lau khô tay, rồi lấy áo choàng của mình phủ lên người nàng, nhẹ nhàng bế nàng đi vào tẩm điện. Sau đó, hắn quay lại tiếp tục công việc trong bếp.

Hắn vốn thông minh, chỉ cần nắm bắt được kỹ xảo, chỉ cần làm việc quen tay thì chắc chắn sẽ trở nên thành thạo.

Mùa đông năm nay, khi hắn làm mứt táo và bánh gạo, hương thơm ngọt ngào, mềm mịn, vừa vào miệng đã tan ngay.

Không chỉ vậy, hắn còn học làm sủi cảo, nấu mì canh, hầm ngao cháo cho Tiểu Diệp Tử.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, hắn hy vọng có thể chăm sóc nàng trong nhiều năm nữa.

Mỗi khi nghĩ đến một ngày Tiểu Diệp Tử gả đi, cơ hội ngồi cùng nhau dùng bữa sẽ ngày càng ít dần.

Năm Kiến An thứ năm, Tiểu Diệp Tử vừa tròn mười tuổi, Tiêu Yến đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện hôn sự của nàng.

Thật ra, cũng không phải là quá sớm, theo phong tục, con gái mười ba tuổi đã có thể đính hôn, đến mười lăm là có thể xuất giá. Nhưng nhìn toàn bộ Đại Diệp triều, Tiêu Yến cảm thấy không ai xứng đáng với Tiểu Diệp Tử.

Một năm nữa lại qua, gió thu đã thổi rụng lá.

Hắn bưng mứt táo và bánh gạo, vẫn còn hơi lạnh, bước vào tẩm điện của tiểu công chúa.

Mới vừa bước vào cửa, một cảm giác lo sợ vô hình bỗng dâng lên trong lòng hắn.

Năm trước, tuy chỉ là lần đầu làm, nhưng sau đó luyện tập thêm nhiều, cuối cùng cũng xem như thành công. Chỉ là Tiểu Diệp Tử không ăn, chỉ nhẹ nhàng ngửi qua một chút, đôi mắt cong cong như trăng non, khe khẽ nói: "Thơm quá."

Sau đó, nàng đút cho hắn ăn.

Khen hắn thật giỏi, không ngờ lại có thể làm được món ngon như thế.

Thậm chí còn nói: “Ngay cả mẹ cũng không khéo tay bằng ngài.”

Nàng đút từng miếng, hắn cũng từng ngụm nuốt xuống.

Hai bàn thức ăn, không chừa lại chút nào.

“Có phải hơi no rồi không?” Nàng hỏi.

Tiêu Yến chỉ cười bất đắc dĩ: “Dù sao cũng không cần ăn tối nữa là được.”

Thật ra, vấn đề không phải là no hay không.

Tiêu Yến thuở nhỏ thường phải uống thuốc, hay bị nôn ói. Sau này, lại liên tiếp trải qua những đả kích—hai lần chia ly với Diệp Chiếu, một lần sinh ly, một lần tử biệt—khiến hắn rơi vào khoảng thời gian tự giày vò bản thân: bữa ăn chẳng theo giờ giấc, rượu không rời tay. Lâu dần, dạ dày cũng bị tổn thương nặng nề.

Không thể dùng điểm tâm ngọt như thế này, càng đừng nói đến việc bày ra cả bàn mà dùng được.

Trở về tẩm điện của mình, khi Tô Hợp đến, Tiêu Yến đã nôn đến mức choáng váng. Cuối cùng, dạ dày xuất huyết, máu trào ra từ cả miệng lẫn mũi.

Một năm trôi qua, hắn vẫn không thoát khỏi cơn hành hạ ấy.

Vừa đưa một miếng điểm tâm vào miệng, lòng Tiêu Yến liền chùng xuống.

Thì ra… nàng vẫn còn hận hắn như vậy.

Hắn cố nén cơn khó chịu, đưa tay khẽ vuốt má nàng.

Nàng không né tránh, để mặc hắn vuốt v3.

Trên trán Tiểu Diệp Tử, từ khóe mắt trái kéo đến giữa chân mày là điểm chu sa, vẽ thành một đóa mẫu đơn đang nở rộ theo đường cong của lông mày, lấy kim phấn làm nền, chu sắc làm cánh. Gương mặt nàng trắng như sương tuyết, nét đẹp kiều diễm như đến từ một cõi khác.

Thế nhưng… vẫn có một phần mái tóc rũ xuống, mờ mờ che khuất.

Bởi vì dưới đó… là một vết sẹo.

Đó là vết sẹo nàng để lại khi đâm vào quan tài từ năm ấy.

Dù Tô Hợp y thuật cao minh đến đâu, dù năm tháng trôi qua thế nào, vết sẹo ấy... vẫn không thể xóa mờ.

“Ta nghe Tô tiên sinh nói, dạ dày của điện hạ không tốt... là thật sao? Thật sự không thể ăn mấy món điểm tâm này ư?”

Tiểu Diệp Tử đã đút xong một đ ĩa điểm tâm. Nàng gắp thêm một miếng từ đ ĩa kế bên, dừng tay giữa chừng, rồi lại không bỏ vào đ ĩa Tiêu Yến, chỉ nhẹ nhàng đặt trở lại chỗ cũ.

Tiêu Yến thoáng ngây người, nhưng rồi trong lòng chợt sáng lên một tia ấm áp.

Đúng vậy, đứa trẻ ấy vốn không biết tình trạng thân thể của hắn.

Sao có thể cố tình dày vò hắn được?

“Không sao đâu.” Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy... dù có ăn thêm một chút cũng chẳng sao.

Rõ ràng chỉ là một chút tâm ý của nàng, sao hắn lại yếu lòng đến vậy?

Năm nào cũng thế, đều chỉ có một lần thế này.

Hắn làm điểm tâm, nàng đút hắn ăn.

Không ngờ, khi mình vừa mới gắp một khối bánh gạo lên, hắn liền bị nàng phất tay gạt hết cả ra.

Cả khay bánh cùng chén đ ĩa lăn xuống đất, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng lạnh lẽo.

Trong điện, lặng ngắt như tờ—chỉ trong một cái chớp mắt.

Tiểu Diệp Tử phất tay áo đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám điểm tâm rơi vãi trên nền đá.

Nàng cúi người nhặt khối bánh lên, khiến hắn có một cỗ xúc động, nghẹn ngào. Thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ siết chặt tay trong tay áo, cố gắng đè nén xúc động mãnh liệt ấy.

Đã sáu năm kể từ ngày mẹ nàng chết trận ở Thương Châu.

Trong sáu năm đó, hắn nuôi nấng nàng, quãng ngày ấy thậm chí còn dài hơn thời gian nàng được sống bên mẫu thân.

Nàng... cũng không còn là đứa bé bốn tuổi khi xưa nữa—khi ấy, dù biết hận, nhưng còn chưa hiểu được thế nào là đau đến không thể thứ tha.

Từ những điều hắn cố tình che giấu, từ những lời quanh co, nửa thật nửa giả, từ những câu lơ đãng của các thuộc hạ cũ nơi phủ đệ năm xưa—nàng đã có thể dần khui ra đôi phần tâm cảnh của mẫu thân.

Mẫu thân cả đời chỉ yêu một người đàn ông. Hắn không làm điều gì tội ác tày trời, cũng chẳng phải là người vô tình vô nghĩa.

Thậm chí... vẫn luôn âm thầm tìm cách đền bù.

Nhưng... sự đền bù ấy, liệu có ý nghĩa gì?

Kim điện rực rỡ, gấm vóc lăng la, cũng chẳng thể đổi lại được mẹ nàng sống lại.

Nếu mẹ còn sống... có lẽ nàng đã có thể tiếp nhận hắn, thậm chí là tha thứ cho hắn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Nàng chẳng còn cách nào để yêu thương cho trọn, cũng chẳng đủ lý do để hận thù đến tận xương...

Đôi mắt ngấn nước, nàng lặng lẽ nhìn sang Tiêu Yến, rồi lại cúi đầu, dừng ánh nhìn nơi đám điểm tâm rơi vãi trên nền điện.

Nàng vỗ nhẹ tà váy, từng khối, từng khối một, nhặt điểm tâm lên, dùng khăn tay cẩn thận phủi đi lớp bụi.

Trong đầu, bất giác hiện về hình ảnh mẫu thân năm xưa—cũng từng làm bánh gạo cho nàng như thế.

“Đừng nhặt nữa.” Tiêu Yến cố chịu cơn đau cuồn cuộn trong dạ dày, cũng ngồi xổm xuống, từ tay nàng nhận lấy điểm tâm. “Nếu con thật muốn ăn, trẫm sẽ làm lại cái mới, sạch sẽ hơn.”

Nàng biết hắn ghét đồ không sạch sẽ, muốn ném đi. Tiểu Diệp Tử siết chặt miếng điểm tâm trong tay, nàng muốn nói:
“Đồ tốt như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ? Trước kia ta còn phải bẻ nhỏ, hoà với nước, chia ra từng chút mà ăn.”

Nàng vốn còn muốn nói:
“Ném đi thì ném. Làm lại thì làm lại. Nhưng làm rồi... cũng là ngươi ăn. Ăn thêm vài lần nữa... ngươi có khi đã có thể chết đi rồi……”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống. Rồi... thân thể mềm nhũn, ý thức cũng theo đó tan rã.

Bệnh của nàng, vốn không chỉ là do thân thể yếu nhược. Căn nguyên, phần nhiều là do tâm trí và tinh thần bị tổn thương, dồn ép quá lâu.

Ngay cả Tô Hợp chỉ có thể thở dài: “Y giả có thể trị bệnh, nhưng không thể chữa mệnh.”

Hắn có diệu thủ hồi xuân, có thể giảm bớt đau đớn, thậm chí trì hoãn cái chết...nhưng cũng không thể xoay chuyển vận mệnh một người.

Lại càng không thể quyết định được niềm vui hay nỗi buồn trong lòng họ.

Tiêu Yến khẽ gật đầu, từ đó về sau cũng càng không dám trái ý nàng.

Mọi chuyện… đều do nàng định đoạt.

Thế nhưng, đối với ngày hôm ấy—ngày mà Tiểu Diệp Tử không còn ép hắn phải ăn điểm tâm nữa—hắn vẫn không nhịn được mà thấy vui trong lòng.

Thỉnh thoảng, lúc không để ý, ký ức ấy lại lặng lẽ hiện về, khiến hắn nhắm mắt hoài niệm.

Con gái của hắn, rốt cuộc... vẫn là để t@m đến hắn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một năm yên bình, thoáng chốc đã đến năm Kiến An thứ bảy. Tiểu Diệp Tử mười hai tuổi.

Giữa trán nàng, điểm chu sa đã hoà cùng vết sẹo cũ thành một đóa hoa điền. Hoa văn mờ ẩn ấy giống như bóng dáng Diệp Chiếu còn sót lại—đã phai nhạt gần hết.

Dáng vẻ, phong tư, từng cử chỉ nâng tay nhấc chân... đều là bóng hình Tiêu Yến.

Đều mang theo khí chất cao quý của dòng máu hoàng thất.

Huống chi nàng lại thiên tư thông tuệ, nhìn qua một lần là nhớ, đã gặp qua... là chẳng thể nào quên.

Từ năm ngoái, nàng đã không còn ở Cần Chính Điện tiếp tục học tập như trước, mà bắt đầu tham dự vào việc nghe báo cáo, ghi chép nghị sự và nắm bắt các quyết sách của triều đình.

Thiên tử kế vị đến nay đã bảy năm, hậu cung chưa lập phi, dưới gối cũng không con.

Những năm đầu, quần thần cùng tông thân cũng từng khuyên can đôi lần. Nhưng trên ngai vàng, quân chủ cứ lần lữa kéo dài—một phần vì binh quyền chưa yên, phiên thần chưa phục, một phần vì ba tỉnh còn chưa quy về một mối.

Mãi đến khi binh lực phiên bội bị dẹp yên, quyền lực triều đình tập trung hoàn toàn vào tay hoàng đế, thì những tiếng khuyên lập hậu, lập phi cũng dần dần nhỏ đi.

Dù sao thì... nếu thật sự không có con, tông thất vẫn còn nhiều con cháu hiền tài để nối dõi.

Chỉ là, vẫn có vài vị lão thần cổ hủ, đôi lúc không kìm được, lại đem chuyện hậu cung trình lên tấu chương.

Tiêu Yến day nhẹ ấn đường, không muốn hồi đáp.

Bên cạnh, tiểu công chúa đã lên tiếng trước, ngữ điệu lạnh tanh nhưng không thiếu phần châm chọc:
“Lời ấy là vì ái khanh có nữ nhi muốn vào hậu cung? Hay là có nhà ai nhờ ngươi đến khuyên dỗ thay?”

Lão thần râu tóc rối bời, nghe vậy liền run run râu mà đáp:
“Bệ hạ sinh con nối dõi, đó là trách nhiệm đối với xã tắc, là tông miếu chi đức, sao có thể để chậm trễ thêm nữa?”

“Trách nhiệm với giang sơn xã tắc? Vậy là bá tánh thiên hạ nhờ ngươi truyền lời?”
Tiểu công chúa buông bút, khóe môi cong lên, cười lạnh:
“Tông miếu chi đức? Chẳng lẽ tổ tông Tiêu gia ngự giá qua hoàng thành, đích thân nói với ngươi rằng—bệ hạ vô đức?”

Lời vừa dứt, sắc mặt vị lão thần kia lập tức trắng bệch rồi đỏ bừng. Không chỉ ông ta, đến cả Tiêu Yến cũng nhất thời ngây người, không nói nên lời.

Rõ ràng là lý lẽ kiểu “cường đạo”—vô lý mà áp người—thế nhưng nghe kỹ lại chẳng bắt được chỗ nào để phản bác.

Khẩu khí ngang tàng, lý luận sắc lẹm, trực tiếp đánh rơi luôn trọng tâm của kẻ đối diện.

Lão thần im bặt, mặt tái như tờ giấy, không nói nổi thêm lời nào. Tiêu Yến thấy thế, bèn đành làm người hòa giải, đứng dậy trấn an rồi tuyên bố bãi triều.

Mười hai tuổi, thiếu nữ như hoa, phong hoa chính thịnh.

Nàng và hắn đã có khác biệt, phải giữ khoảng cách, không còn ngồi chung loan giá như trước nữa, mà là sóng vai... nhưng mỗi người ngồi một chiếc kiệu riêng.

Gió xuân lướt nhẹ, tóc nàng búi cao, bộ diêu lấp lánh lay động theo bước, tua ngọc đung đưa, phát ra tiếng ngân khe khẽ như chuông gió trong gác điện.

Không một tiếng động, nàng tựa như đóa Thanh Lệ xuất trần, thanh nhã như phù dung nở giữa không trung. Nàng nén giận, lại mang dáng vẻ của một đóa hoa hồng kiên cường, vừa mềm mại lại vừa sắc bén.

Nhưng tong mắt hắn, nàng giống như một đóa mẫu đơn nở rộ.

Nở ngay giữa lòng bàn tay hắn—hắn có thể dùng máu thịt của mình tưới tắm, bảo vệ nàng, để nàng luôn rực rỡ, luôn tỏa sáng với vẻ đẹp và khí chất cao quý.

Đặc biệt là trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn không chỉ có niềm vui sướng, mà còn có một cảm giác đắc ý mãnh liệt.

Tiểu Diệp Tử, cuối cùng cũng đứng bên hắn, giúp hắn nói chuyện, và cùng hắn đứng trên một tuyến đường chung.

Sau đó, còn có một chuyện vui khác. Đó là cuối cùng sau năm năm, Tiểu Diệp Tử cũng đã đồng ý tổ chức sinh nhật lại một lần nữa.

Năm xưa, vì một đêm kia, vì một cái bạt tai, mười bảy tháng tư về sau đó là ngày mà ai trong bọn họ cũng không muốn nhắc lại.

Tiêu Yến tất nhiên muốn làm một lễ sinh nhật cho nàng, nhưng lại sợ rằng sẽ khơi dậy nỗi đau trong lòng nàng. Vì vậy, hắn cứ để Tô Hợp thăm dò qua những lời bóng gió, không dám trực tiếp hỏi.

Không ngờ, năm năm sau, nàng lại tự mình nhắc đến.

Tiêu Yến hận không thể khiến cả nước cùng chung vui.

Tiểu cô nương lại nhẹ giọng nói: “Không phải tốn nhiều công sức, làm một bát mì thọ cùng ta là được rồi.”

Nàng vừa ăn mì, vừa nói: “Ta còn muốn trồng một gốc thất tinh hải đường. Tô tiên sinh trong y thư có từng nhắc đến, cánh hoa này nếu pha trà uống sẽ sinh ra ảo giác. Ta... muốn được gặp mẹ một lần.”

Nàng nói bằng giọng điệu bình thản, nỗi tưởng niệm cũng trong trẻo như chính tâm hồn nàng.

Tuy rằng Tô Hợp cũng có nói, cách làm này chung quy vẫn có hại cho cơ thể, nhưng Tiêu Yến lại không cho là vậy. So với những nỗi buồn nàng luôn ôm trong lòng, điều đó chẳng đáng là gì.

Thất tinh hải đường vốn hiếm có, năm ngoái Tiêu Yến từng đích thân đi đến tận biên giới Tây Bắc, qua cả vùng đất Hồi Hột để tìm giống hoa này đem trồng trong viện phía sau tẩm điện.

Tháng tư năm nay, hoa đã nở.

Thất tinh hải đường chỉ nở trong bảy ngày. Tiểu Diệp Tử không nỡ hái hoa, nhưng Tiêu Yến lại lén ngắt hai cánh. Ai ngờ bị nàng phát hiện, lục soát rồi ném thẳng vào vườn hoa.

Ngày mười bảy hôm nay, nàng ăn mì trường thọ do Tiêu Yến tự tay làm, khẽ giọng nói:
“Hoa kia thật đẹp, nhìn một chút là được rồi. Ngài và ta sức khỏe đều không tốt, đừng uống nữa.”

Lời vừa dứt, nước mắt Tiêu Yến đã lặng lẽ rơi xuống.

Đến giờ phút này, mỗi khi hồi tưởng lại, ngực hắn vẫn như bị lửa nung, nóng bỏng không nguôi.

Hắn từng chút, từng chút một, gom góp tất cả những điều tốt đẹp nàng dành cho hắn.

Tin rằng thời gian có thể cuốn trôi mọi thứ.

Ví như quả táo cuối thu đã chín.

Nàng tuy vẫn muốn hắn làm mứt táo, bánh gạo như năm nào, nhưng đã chẳng còn bảo hắn cùng ăn. Chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, rồi đem từng chiếc đặt lên giường sập, bên cạnh hũ tro cốt.

Mỗi lần đến dịp này, nàng lại trở nên trầm lặng. Dù là ngày hay đêm, đều ôm lấy chiếc bình kia mà nằm.

May thay, thời gian ấy cũng không dài, mỗi năm chỉ có hai ba ngày như thế.

Tiêu Yến chỉ cho rằng nàng đang tưởng niệm A Chiếu, nên cũng không dám quấy rầy.

Chỉ ngồi trong sân, cách cửa sổ mà lặng lẽ bầu bạn cùng nàng.

Trên bàn đá cũng đặt một đ ĩa mứt táo và bánh gạo.

Hắn tuy không thể ăn nhiều, nhưng nếm thử hai miếng cũng chẳng sao.

Hắn ngậm trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Nghĩ đến hai mẹ con nàng, năm ấy cũng từng nhờ những thứ này mà no bụng.

Nếu không, thì đến chút vật cỏn con này cũng không có

Nghĩ đến đó, ngón tay cầm miếng bánh run lên dữ dội, vụn điểm tâm rơi rớt đầy tay.

Năm Kiến An thứ tám, Tiểu Diệp Tử mười ba tuổi, đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn sự.

Nhưng Tiêu Yến không vội vã lo việc đính hôn cho nàng.

Con gái của hoàng đế, không sợ không có người cưới.

Hắn có việc quan trọng hơn phải làm — truyền lệnh cho lục cục, chuẩn bị hôn phục.

Yêu cầu đo lại kích cỡ trước rồi để lại, hắn bảo họ làm trước phần phụ kiện.

Khăn voan, la mang, dải lụa choàng—hắn lệnh cho người mang toàn bộ những thứ ấy đến tẩm điện của mình, tự tay chỉ điểm cách cắt may, từng đường kim mũi chỉ đều đích thân trông coi.

Suốt chín tháng trời, cuối cùng cũng khâu vá xong.

Hắn đặt tất cả vào hòm gỗ quý, nghĩ bụng chờ đến khi nàng đính hôn, phần áo chính sẽ theo kích cỡ mới mà tiếp tục hoàn thiện.

Thế nhưng chưa chờ được đến chuyện hôn sự của nữ nhi, lại chờ tới chuyện của chính mình trước.

Tháng mười năm ấy, chiến sự kéo dài với Hồi Hột cuối cùng cũng kết thúc. Thư xin hàng được trình lên triều đình. Để tỏ thành ý, trưởng công chúa Hồi Hột đích thân đến tiến cống.

Nói là tiến cống, nhưng thực chất là hòa thân. Mà “cống vật” ấy, chính là nàng ta.

Trong yến tiệc cung đình, công chúa dị quốc lấy lụa mỏng che mặt, rốn đính ngọc trai, bên hông ngọc bội leng keng khẽ vang, cổ tay đeo đầy chuỗi ngọc xanh như phỉ thúy.

Đôi mắt nàng ta—tinh tế như ngọc bích, lại như mộng mị, quyến rũ.

Trên ngự tòa, quân chủ dĩ nhiên được xưng tụng là bậc anh hùng cái thế, rượu ngon món lạ không thiếu, mưu lược thủ đoạn càng không kể xiết. Thế nhưng lúc này, giữa chốn hồng trần mười trượng, chạm phải ánh mắt của vũ cơ công chúa, liền hóa thành một dáng vẻ nhàn nhã ôm trái ấp phải, như thể thuận theo tâm tình mà chiều chuộng mỹ nhân.

Thế nhưng, ý cười không đọng lại trong ánh mắt, các cận thần đều nhìn ra, đây chính là điềm báo: ngay khoảnh khắc tiếp theo, có thể sẽ long trọng ban cho thần hạ.

Chỉ là—một thiếu nữ mười ba tuổi, dù thông tuệ đến đâu, chưa từng trải qua chuyện như thế, thì khi cảm xúc cuộn trào cũng không thể tự mình khống chế được.

Trước mắt nàng, lại hiện lên bóng dáng của mẫu thân...

Tấm áo rách nát, hài cốt không trọn vẹn.

Nàng thở gấp, hai tay giấu trong tay áo khẽ run, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, kẽo kẹt như bẻ gãy thứ gì đó.

Một khúc vũ vừa dứt, công chúa dị quốc nhẹ chân bước tiến lên, cúi người hành lễ, hai tay dâng chén rượu nho rót bằng bôi dạ quang, mời quân thượng dùng.

Tiêu Yến còn chưa kịp đưa tay tiếp nhận chén rượu, liền nghe thanh âm từ phía bên trái vang lên:

“Bệ hạ dạo gần đây không nên uống rượu. Ly này, để bổn cung thay mặt uống là được.”

Lời vừa dứt, cô cô bên cạnh đã nhanh chóng tiến lên theo sau.

Công chúa dị quốc có chút tức giận, xoay người lại, liếc nàng một cái đầy không vui.

Tiểu Diệp Tử nâng chén, tay áo che miệng, cười nói:
“Cũng mời ngươi tiến lên, để bổn cung xem thử dung nhan một chút.”

Công chúa tuy giận, nhưng vẫn miễn cưỡng tiến lên.

Thiếu nữ độ tuổi mười ba như đóa đậu khấu mới chớm nở, đối mặt với nữ tử đang vào độ hoa niên đôi mươi, không những không hề khiếp sợ, mà ngược lại càng thêm khí thế áp người.

Nàng vươn ngón tay ngọc dài nhỏ, lướt nhẹ qua gương mặt đối phương, khẽ kéo khăn che mặt xuống, rồi lại đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng ta.

Khóe môi khẽ cong, nàng nhàn nhã nói:

“Đôi mắt này… cũng không tệ.”

“Chỉ là, bổn cung khi còn nhỏ từng gặp một người… có thể nói là tuyệt sắc khuynh thành,” nàng ngừng lại một thoáng, ánh mắt hơi mơ màng như đang hoài niệm, rồi lại bình thản tiếp lời, “Từ đó về sau, những kẻ tự xưng giai nhân trong thiên hạ, đều chẳng khác gì bụi mù.”

Nàng cúi đầu, nâng cằm người trước mặt lên, cười nhạt miệt thị:
“Công chúa có thể được ba phần tư sắc, nhưng so với người kia… chẳng qua chỉ như bùn lầy dưới chân.”

“Ngươi—!” Công chúa dị quốc tức giận đến run rẩy, nhưng bị cung nhân giữ chặt, không thể nhúc nhích.

“Điện hạ, ta nói có sai không?” Tiểu Diệp Tử chẳng buồn liếc nhìn nàng nữa, chỉ nghiêng đầu, hỏi người đang ngồi ở vị trí chính giữa.

“Đúng vậy.” Tiêu Yến không chút do dự, đáp ngay.

“Các ngươi… các ngươi khi dễ người quá đáng rồi——!”

“Vậy thì sao?” Tiểu Diệp Tử cười khẩy, trong tay phát lực, nhấc lấy đôi đũa ngọc đặt trên bàn, nhắm thẳng vào đôi mắt của nàng ta mà đâm tới.

Máu tươi bắn lên khắp mặt nàng, vậy mà lông mày cũng không động một chút. Chỉ thấy nàng hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, tay còn siết chặt chuôi đũa:

“Hồ ly tinh như ngươi, định quyến rũ ai hả?”

“Người kia… là người mà ngươi có thể mơ tưởng? Ngươi cũng xứng sao…”

Biến cố xảy ra trong chớp mắt, lại đúng lúc có sứ thần ngoại bang tham dự tiệc. Bữa tiệc vốn đang long trọng, nhất thời hỗn loạn thành một đoàn.

“Công chúa Hồi Hột hiến rượu âm mưu hạ độc, ý đồ muốn hành thích thiên tử. May nhờ có Trấn Quốc công chúa trung thành bảo vệ, vạch trần thủ đoạn. Người này âm mưu ngăn cản hai nước liên minh, gi-ết không tha.”

Nếu nói bọn họ không phải cha con, đại khái không có mấy người sẽ tin tưởng.

Giống nhau ở tâm cơ thủ đoạn, ngay cả bản lĩnh bên vực người nhà không nói lý lại càng giống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi