ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Bất kể đối thủ cầm con dao này là ai, mặc kệ anh ta có là vua lính đánh thuế, hay là vua sát thủ, đều không đỡ nổi qua một dao.

Con dao phẫu thuật này được lấy từ Biển Thước 72 châm, là thầy của Trần Hùng để lại cho anh một bộ Biển Thước Châm, còn có cả mấy con dao phẫu thuật.

Ngân châm và dao phẫu thuật vừa có thể cứu người, đồng thời cũng có thể giết người.

Mà trong ngày thường, Trần Hùng gần như không động đến loại vũ khí như con dao phẫu thuật này, nhưng trong lúc này, anh lại dùng đến nó.

Điều này không có nghĩa là đối thủ lần này anh đối mặt rất mạnh, mà là bởi vì, Trần Hùng lúc này đang cực kỳ tức giận.

Từ lúc Thiên Vương điện tiêu diệt Hắc Ám đồ đằng đến nay, Trần Hùng chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày, trên thế này vẫn còn người có thể bức Thiên Vương trong Thiên Vương điện của anh đến bước này.


Nhìn Nghiêm Vu Tu cả người toàn là máu nằm trên mặt đất, bộ dạng hấp hối, trong lòng Trần Hùng vô cùng phức tạp.

Toàn bộ thuộc hạ tinh nhuệ của Nghiêm Vu Tu đều đã chết hết, ý chí của anh ta, từ lúc mấy người đó bị giết chết cũng hoàn toàn bị phá hủy.

Không lâu sau đó, xung quanh Nghiêm Vu Tu không còn tên địch nào nữa, chỉ còn lại một đồng thi thể vẫn còn hơi ấm, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi.

Trần Hùng cất dao phẫu thuật trong tay đi, không tính toán tiếp tục ra tay nữa, bởi vì mấy người Thiết Diện và Đường Gia Huy dẫn theo thành viên ám bộ của điện Đức Hoàng có thể dễ dàng ứng phó với những tên còn lại được.

Trần Hùng quay người ngồi xuống, nhìn về Nghiêm Vu Tu đang nằm trên đất nhìn chằm chằm anh.

Giờ phút này, Nghiêm Vu Tu nở nụ cười, nhưng Trần Hùng lại rất vô tình cho Nghiêm Vu Tu một cái tát lên mặt: "Tự mình bò dậy cho tôi."
Nghiêm Vu Tu cắn răng một cái, cố hết sức đứng lên từ mặt đất, lúc nhìn về phía Trần Hùng lần nữa, trong mắt hiện lên một chút áy náy.


Hai người không nói với nhau một câu nào, Trần Hùng còn móc từ trong ngực ra một bao thuốc lá, rút ra một cây châm lửa, rồi nhét vào miệng của Nghiêm Vu Tu.

Bọn họ cuối cùng cũng chạy tới kịp trong thời khắc mấu chốt, chỉ sợ nếu đến muộn thêm một phút nữa thôi, Nghiêm Vu Tu thật sự đã đến âm phủ gặp Diêm Vương rồi.

Xung quanh hai người còn có năm người khác đứng, chính là năm người đứng đầu trong Hang Sói.

Lúc này bọn họ mỗi người đều giống như một phóng viên hiện trường, trong tay cầm một chiếc di động có camera chất lượng cao, không ngừng ghi hình lại trận chiến ở bên kia.

Hơn nữa, trước khi đến đây bọn họ đã sớm phân công rõ ràng, Thịnh Quân và Lưu Trọng quay lại trận chiến của Thiết Diện và Đường Gia Huy, Dương Thuyết Hải quay trận chiến của Trần Hùng.

Còn Thẩm Đại Lực và Thôi Khuy Thiệu thì quay trận chiến của những cao thủ còn lại.

Trận chiến lần này, bất kể quay hình ai cũng làm cho bọn họ rung động thật sâu.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cơ bản sẽ không nghĩ tới trên thế giới còn tồn tại.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi