ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Từ đầu đến cuối khoảng chừng hơn mười phút, trận chiến đấu cũng đã đến hồi cuối.

Lúc này có hơn phân nửa trong số hơn hai trăm người của Kim Ngân ở bên kia đã ngã xuống dưới chân của đám người Đường Gia Huy và Thiết Diện, tinh anh của gia tộc nhà họ Kim kia và cao thủ của Bóng Đêm vẫn đang cố gắng chống đỡ.

Nhưng những tên lính đánh thuê và sát thủ mà bọn họ mời đến bằng tiền kia vừa thấy tình hình không ổn thì tất cả đều bỏ chạy, quả thật là cây đổ đàn khỉ tan.

Trên đời này thực tế chính là như vậy, nhất là loại quan hệ được duy trì bằng tiền kia thì càng không vững chắc nhất.

Rất nhanh, tất cả những tinh anh của gia tộc nhà họ Kim kia và cao thủ của Bóng Đêm còn lại cũng đều ngã xuống dưới chân Thiết Diện và Đường Gia Huy.

Từ đó cũng xem như trận chiến đấu này đã kết thúc.

“Cô chủ, mau chạy đi.”
Lúc này Kim Ngân hoảng hốt chạy trốn dưới sự che chở của năm tên cao thủ nhà họ Kim.


Có lẽ nằm mơ cô ta cũng không ngờ ở thời điểm quan trọng như thế này, vậy mà điện chủ của Thiên Vương điện lại tự mình dẫn người chạy đến nơi này.

Bắt đầu từ giây phút Trần Hùng xuất hiện này thì trong lòng của Kim Ngân cũng đã rõ ràng, lần này đã định trước là bọn họ dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng rồi.

“Kim Ngân, lần này cô hành tổng giám đốc Nghiêm của chúng tôi thảm như vậy, khiến cho nhiều anh em của Thiên Vương điện chúng tôi chết như vậy mà còn muốn chạy sao?”
Người nói đương nhiên là Đường Gia Huy, vào lúc anh ta nói ra những lời này anh ta đã đuổi theo với tốc độ cực nhanh, chặn đường lui của đám người Kim Ngân.

Trong lòng của Kim Ngân run lên, toàn bộ đám cao thủ ở bên cạnh cô ta cũng nhíu mày lại.

Đường Gia Huy đứng ở trước mặt của bọn họ như vậy, mặc dù chỉ có một mình anh ta nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy như thiên quân Vạn mã.

“Đường Gia Huy, chừa cho tôi một con đường sống đi.”
Sự thật chứng minh phần lớn người trên thế giới này vẫn đều sợ chết, cho dù Kim Ngân này là cô cả của gia tộc nhà họ Kim, trước đó cao quý như nữ vương nhưng mà vào lúc tính mạng thật sự bị uy hiếp thì cô ta cũng phải gục ngã.


Mặc dù bản thân cô ta cũng biết lần này Đường Gia Huy sẽ không thể nào thả cô ta đi nhưng cô ta vẫn cố gắng theo bản năng.

“Thả cô đi sao?”
Đường Gia Huy nhếch miệng cười một cái: “Kim Ngân, cô cảm thấy có thể sao?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn thật sự không thể ngờ được, vậy mà cô lại lừa gạt tình cảm của tổng giám đốc Nghiêm, hơn nữa còn lừa gạt anh ta đến thảm thương như vậy?”
“Haiz, quả thật là biết người biết mặt, không biết lòng mà.”
“Cô nhìn cô xem, thoạt nhìn bên ngoài ngây thơ và hiền lành, dịu dàng thùy mị như vậy, so với người phụ nữ đanh đá Mạc Thanh Trúc kia thì cô thật sự là một cô gái hoàn mỹ.

"Nhưng tôi thật sự không ngờ thế mà dưới vẻ ngoài ngây thơ hiền lành này của cô lại cất giấu một trái tim vừa bẩn thỉu vừa độc ác như vậy.”
Mạc Thanh Trúc trong miệng của Đường Gia Huy là một bạn gái khác của Nghiêm Vu Tu, cô ta là dòng chính của Vương tộc họ Mạc ở Thái Lan, có quyền hành rất lớn ở bên Thái Lan.

Nhưng chuyện của Nghiêm Vu Tu lần này liên lụy đến rất nhiều chi của gia tộc lớn ở nước Thái Lan bên này, cho nên Vương tộc họ Mạc bên kia vốn không thể chủ động nhúng tay vào được.

Cho dù chắc chắn lúc này Mạc Thanh Trúc đã nhận được tin tức Nghiêm Vu Tu xảy ra chuyện, chắc chắn cô ta sắp điên lên rồi, nhưng nhân vật lớn trong gia tộc ở sau lưng cô ta tuyệt đối không cho phép cô ta ra mặt dính vào chuyện này.

Nói đến đây, Đường Gia Huy đã dậm chân đi về phía Kim Ngân ở bên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi