ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng không nói quá nhiều, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này: “Tôi đi xử lí Tinh Tú bên kia, đợi sau khi tôi có được thứ mình cần thì sẽ để cậu phụ trách quan hệ công chúng và triển khai hoạt động, chuẩn bị chờ lệnh đi.

“Vâng, anh Hùng.

Sau khi rời khỏi Ngọc Thanh, Trần Hùng trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Phương phải vài người anh em trong Hang Sói qua.

Trần Hùng muốn thu mua Tinh Tú trong một thời gian ngắn, buộc Tinh Tú và Minh Hạ phải ra mặt làm sáng tỏ cho Phùng Tuyết, đi đường chính quy chắc chắn là không được.

Vì vậy, Trần Hùng buộc phải dùng thủ đoạn đặc biệt
Một tiếng sau đó, Trần Hùng đã đến sân bay bên này.


còn năm thành viên Hang Sói mà Hoàng Phương phải đến sớm đã đợi ở đó.

Bởi vì nhiệm vụ lần này hoàn toàn không khó khăn gì.

nên những người Hoàng Phương phải đến đều là thành viên xếp số mười về sau của Hang Sỏi, cũng chính là đảm người Tưởng Môn Thần và Châu Phong
Một hàng người lại một lần nữa lên máy bay đến thành phố Trường Bắc, không thể không nói hai thành phố cách nhau sáu trăm cây số lại mở một đường bay, quả thực là rất thuận tiện, nếu lái xe đi thì thật sự là quá mệt.

Sau khi xuống máy bay, Trần Hùng lập tức gọi điện thoại cho Tám Ngón Tay Điển.

Thằng cha này hôm qua không hề quay về thành phố Bình Minh cùng Trần Hùng, còn ở lại thành phố Trường Bắc, bây giờ cũng không biết anh ta ở đâu.

Nhưng Trần Hùng không hề lo lắng Tám Ngón Tay Điền sẽ xảy ra vấn đề gì.

Đừng nói là một Tinh Tú nho nhỏ, cho dù là nhà họ Kiều ở thành phố Trường Bắc này ra tay cũng không thể nào bắt được Tám Ngón Tay Điển.

Điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười biếng uể oải của Tám Ngón Tay Điển.

“Anh đang ở đâu?” Trần Hùng hỏi “Gầm cầu.” Tám Ngón Tay Điện hắt xì một cái: “Anh lại đến rồi à? Lát nữa hẵng gọi lại cho tôi, tôi đang ngủ.

Trần Hùng nhìn mặt trời chói chang trên không trung, trên trán đổ một tầng mồ hôi dày đặc.


Thành phố Trường Bắc cũng giống với thành phố Bình Minh, chính là một cái lò lửa.

“Bây giờ mẹ nó đã giữa trưa rồi, anh còn ngủ được à?”
Trần Hùng cũng bỏ tay, nhưng mà nghĩ lại thì tên này vốn là một tên ăn mày, anh ta có gì mà không ngủ được.

“Đừng ngủ nữa, tôi mang vài thành viên của Hang Sói đến rồi, có hành động, anh có muốn qua đây giúp một tay không?”
Tám Ngón Tay Điên tiếp tục đánh một cái hắt xì: “Có cái gì mà giúp chứ, không phải chỉ là đối phó mấy nhân vật nhỏ như Tinh Tú và Minh Hạ thôi sao, có cần tôi phải ra tay không?” “Hôm qua tất cả người trong thế giới ngầm ở Trường Bắc đều truy sát tôi, tôi đã bận rộn cả một đêm, anh đừng phiền tôi nữa.

Trần Hùng nhưởng mày, nói: “Nhà họ Kiều bên đó có động tĩnh gì không, dù sao hôm qua tôi cũng đã đập Sơn Dương của nhà họ Kiều bọn họ." “Không thấy người nhà họ Kiều ra mặt.” Tám Ngón Tay Điền trả lời: “Có điều chắc chắn có không ít người là do nhà họ Kiều sắp xếp đằng sau, một gia tộc lớn như thế đã chịu thiệt lớn trong tay chúng ta, sẽ không phô trương đầu”
Trần Hùng gật đầu, nói: “Nhưng cho dù là như thế, bản thân cậu cũng phải cẩn thận chút, còn nữa, chuyện này chắc chắn sẽ kéo nhà họ Kiều vào, vừa hay kế hoạch tiếp theo của chúng ta chính là nhằm vào đại gia tộc phía Nam này” “Cho nên, trong thời gian này cậu đừng quay về Hạng Sói, ở bên này thăm dò tin tức của nhà họ Kiều cho tôi, nếu như tôi tôi đoán không sai, đợi sau khi chúng ta thu dọn xong Tinh Tủ, nhà họ Kiều sẽ nhảy ra đấy.

“Chuẩn bị trước đi, không dư thừa đâu” “Được rồi.

Tám Ngón Tay Điện lại hắt xì cái nữa: “Cúp máy đây, để tôi ngủ chút đã, tối nay tiếp tục chơi với bọn ngốc kia.


Nói mới nhớ, chỗ này so với chờ đợi ở Hang Sói buồn chán kia thú vị hơn nhiều.

Cúp điện thoại, Trần Hùng thở dài một hơi, lúc đầu anh bảo Tám Ngón Tay Điền đến Hang Sói là vì tưởng rằng anh ta sẽ rất thích môi trường trong Hang Sói.

Nhưng bây giờ xem ra, Hang Sói kỳ thật không hợp với Tám Ngón Tay Điện, anh ta vẫn thích cuộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ không trói buộc hơn.

Có điều tất cả đều đã trở thành định cư, Trần Hùng cũng không định thay đổi điều gì.

Nếu có một ngày Tám Ngón Tay Điên thật sự nhắc đến chuyện rời khỏi Hang Sói, dĩ nhiên Trần Hùng cũng không có lí do từ chối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi