ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Ông ta nợ tôi một thứ!” Đầu bếp Lam hừ một tiếng, làm ra bộ dạng của chủ nợ.

“Thứ gì vậy?” Tống Triều Dương hỏi, nghi vấn trong lòng lại càng dày đặc hơn. Ông nội rốt cuộc nợ đầu bếp Lam cái gì?

“Một quyển công thức nấu ăn!” Đầu bếp Lam nói: “Đối với các người có lẽ chẳng đáng một xu, nhưng đối với ông già như tôi thì nó là bảo vật vô giá!”

“Ông ấy lấy mất của ông sao?” Tống Triều Dương lại hỏi.

“Không phải!” Đầu bếp Lam lắc đầu nói: “Đó là một quyển công thức đã bị thất truyền. Ông ấy nói ông ấy từng trông thấy và còn có thể tìm được cho tôi!”

“Lần cuối cùng ông gặp ông ấy là bao giờ?” Tống Triều Dương cảm thấy trong lòng bất ổn, cậu lại hỏi đầu bếp Lam.

“Mùa đông năm ngoái đó!” Đầu bếp Lam nói: “Ông ta thề thốt đảm bảo với tôi là đón năm mới xong chắc chắn sẽ đưa tới cho tôi. Đến khi qua Tết thì tôi lại chẳng liên hệ được với ông ta nữa, hoá ra chạy ra nước ngoài mất rồi!”

“Lẽ nào cậu nhóc biết chuyện này sao?” Đầu bếp Lam hỏi ngược lại.

“Tôi không biết!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói.

“Vậy cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Đầu bếp Lam bĩu môi nói: “Tôi còn tưởng là ông ấy từng nhắc đến với cậu nữa kìa!”

Tống Triều Dương lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, cậu cười cười với đầu bếp Lam. Cậu quan tâm quá nên loạn hết cả, bỗng nhiên nghe được tin về ông nội nên nhất thời mất hết phương hướng.

“Cậu có biết khi nào ông ấy quay lại không?” Đầu bếp Lam lại hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói.

“Nếu cậu gặp được ông ấy thì nhắc ông ấy một tiếng nhé!” Đầu bếp Lam đứng lên rồi nói: “Tôi không làm phiền hai người dùng bữa nữa, mau ăn đi, nguội rồi thì không ngon nữa đâu. Khéo lại bảo đồ tôi làm không chuẩn vị!”

“Tôi mà gặp được ông ấy thì chắc chắn sẽ bảo ông ấy liên hệ với ông!” Tống Triều Dương đứng dậy nói.

Trước khi đầu bếp Lam ra khỏi cửa thì còn dặn dò với nhân viên phục vụ: “Bữa này tôi mời!”

“Đầu bếp Lam khách khí quá!” Tống Triều Dương lại nói.

Đầu bếp Lam xua xua tay rồi đi khỏi phòng.

Trong lòng Tống Triều Dương thầm dấy động nhưng sắc mặt cậu lại chẳng lộ ra chút biểu cảm nào.

Một bàn ăn mấy chục nghìn tệ nói miễn phí là miễn phí luôn, xem ra đầu bếp Lam này có giao tình thâm sâu với ông nội. Tiếc là Lý Hương Quân vẫn ngồi cạnh nên cậu cũng không tiện hỏi nhiều với đầu bếp Lam. Cậu chỉ đành thầm lên kế hoạch trong đầu xem khi nào có cơ hội thì tìm gặp riêng đầu bếp Lam mà thôi.

“Vị trưởng bối này của cậu làm nghề gì vậy?” Lý Hương Quân kinh ngạc hỏi.

“Em cũng không rõ lắm!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói: “Đợt trước em có gặp ông ấy một lần ở Kinh Thành, quan hệ cũng không thân thiết mấy, em chỉ biết là hình như ông ấy đã xuất ngoại rồi thôi!”

“Vị trưởng bối này của cậu máu mặt thật đấy?” Lý Hương Quân tấm tắc cảm thán: “Đầu bếp Lam nổi tiếng tính tình cổ quái ở Kinh Thành, kể cả đám đảng Thái Tử đến đây ăn cơm, muốn gặp ông ấy mà ông ấy còn chẳng thèm tiếp cơ, chẳng ngờ ông ấy lại khách khí với cậu như vậy!” Một bữa ăn mấy chục nghìn tệ nói miễn phí là miễn phí luôn được, giúp tôi tiết kiệm được một khoản kha khá đấy!”

Tống Triều Dương lắc lắc đầu rồi cười nói: “Đầu bếp Lam có việc nhờ cậy người ta nên mới khách khí như vậy!”

“Mau ăn thôi, tuy là được người ta mời, chúng ta không cần móc ví nhưng đồ ăn đắt như thế này nếu để lãng phí thì không hay chút nào!” Tống Triều Dương chỉ vào vây cá trước mặt nói.

Lý Hương Quân tán đồng gật gật đầu rồi nhấc đôi đũa trong tay lên, nhưng hình như đột nhiên cô phát hiện ra có cái gì đó không đúng, cô bèn chau mày rồi dùng một ánh mắt không mấy thiện chí nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương liền dừng động tác trong tay lại, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Đại tiểu thư à, lại sao nữa đây?”

“Chẳng phải cậu mất trí rồi sao? Tất cả mọi việc trước đây không nhớ được mới đúng, đến ngay cả Tống Trường Sinh mà cậu còn chẳng nhận ra thì mọc đâu ra một vị trưởng bối thế?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương chằm chằm rồi hỏi.

Tống Triều Dương cảm thấy không biết nên khóc hay cười, nhưng vấn đề này quả là không thể không giải thích, cậu chỉ đành buông đôi đũa trong tay xuống rồi nhẫn nại nói: “Đúng là em bị mất trí nhưng đâu có bị ngớ ngẩn. Nếu không thì sao mà em nói chuyện được, sao mà nhận mặt chữ được? Chỉ là mất một đoạn ký ức mà thôi. Vị trưởng bối này ở trong nước, ông ấy cũng chẳng có quan hệ gì mấy với gia tộc họ Tống, em cũng là sau khi đến Kinh Thành mới gặp ông ấy có mỗi lần thì có gì là lạ đâu?”

Lý Hương Quân cũng chẳng đến mức truy cứu chuyện này đến cùng chứ, Tống Triều Dương chẳng thèm suy nghĩ cũng tìm ra được một lý do.

Lý Hương Quân nhướng mày nhưng chẳng tìm được chút sơ hở nào trong lời nói của Tống Triều Dương cả. Hơn nữa thì cô cũng chỉ buột mồm hỏi, vì cho rằng Tống Triều Dương lại gạt cô mà thôi. Thực chất cô chẳng quá để tâm tới bản chất sự việc.

“Ăn cơm thôi!” Tống Triều Dương kéo dài giọng rồi dùng đũa gõ vào cái tô sứ.

Lý Hương Quân nghi ngờ nguýt Tống Triều Dương một cái, nhưng cô chẳng day dứt mãi chuyện này nữa mà chuyên tâm thưởng thức mỹ vị trước mắt.

Tống Triều Dương ăn một bát vây cá xong thì chẳng động tới những món khác nữa mà gắp lấy một miếng gà hầm canh. Thịt vừa đưa vào miệng, xém chút nữa đã khiến cậu cắn vào lưỡi. Cậu thậm chí cảm thấy món thịt gà này còn ngon hơn cả vây cá mà mình vừa ăn xong.

Nhìn bộ dạng ăn như hổ vồ của Tống triều Dương, Lý Hương Quân dường như cũng bị truyền nhiễm vậy. Cô đặt bát vây cá trong tay xuống rồi gắp một cái đùi gà. Vừa cắn một miếng, hai mắt cô liền trợn tròn.

Lý Hương Quân gặm xong cái đùi gà mà vẫn cảm thấy thèm thuồng, cô muốn vớt thêm một miếng nữa. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì cái tô màu bạc đựng gà đến xương cũng chẳng còn, thậm chí ngay cả nước canh ở đó cũng đã bị Tống Triều Dương chan với cơm ăn hết sạch rồi.

Lý Hương Quân kinh ngạc tới mức mắt chữ O mồm chữ A, cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu bị bỏ đói bao nhiêu ngày vậy?”

“Không phải em đói mà là em thấy ngon!” Bụng dạ hơi trương phình lên, Tống Triều Dương liền vươn vai đứng dậy hoạt động một lúc.

“Cuối cùng em cũng biết cái gì gọi là mỹ vị tuyệt đỉnh trong thiên hạ rồi.” Tống Triều Dương cảm thán nói.

Lúc trước ông nội thường xuyên nói rằng món gà hầm canh của đầu bếp Lam ở nhà hàng Kinh Thành cực kỳ cực kỳ ngon, bản thân cậu còn chẳng mấy để tâm. Cậu chỉ nghĩ là một con gà có ngon đến mấy đi chẳng nữa thì cũng có gì gọi là mỹ vị đâu. Hôm nay cậu đã được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Đúng đấy!” Lý Hương Quân gật đầu tán đồng: “Bát vây cá đó so với con gà này quả là kém xa! Trước giờ tôi cứ tưởng rằng món vây cá mà đầu bếp Lam làm đã là món ngon nhất trong thiên hạ rồi, vậy mà chẳng ngờ lại còn có món ngon hơn nữa.”

“Vây cá thực ra chẳng phải là thứ ngon nghẻ gì, chẳng qua là nó quý hiếm mà thôi. Sở dĩ chị thấy vây cá ngon là vì nước canh nấu vây cá ngon thôi! Con gà này ít nhất cũng được hầm với canh một ngày một đêm, có muốn không ngon cũng khó!” Tống Triều Dương giải thích.

“Nhưng nó cũng đắt mà!” Lý Hương Quân lại nói: “Cậu không nghe lúc nãy cô bé kia nói à, giá thành của con gà này không chỉ gấp mười lần vây cá đâu, tính ra cũng phải mấy chục nghìn tệ. Nếu đi bảo với người khác rằng một con gà của nhà hàng nào đó bán tận mấy chục nghìn tệ thì chắc chắn người ta sẽ bảo cậu bị điên!”

Tống Triều Dương cảm thấy rất tức cười nhưng cậu vẫn gật gật đầu tán thành.

“Đồ còn thừa làm thế nào bây giờ?” Tống Triều Dương lại hỏi.

Tống Triều Dương và Lý Hương Quân mỗi người ăn một bát vây cá, sau đó thì Lý Hương Quân ăn một cái đùi gà, nửa con gà còn lại đều bị Tống Triều Dương xử lý sạch sẽ. Vốn dĩ Lý Hương Quân ăn rất ít, đã vậy hôm nay còn ăn nhiều như thế chắc chắn là cô không thể ăn nổi nữa rồi. Những món khác kể cả bào ngư đều chưa đụng tới. Vốn dĩ lúc đầu còn gọi lượng cho ba người nhưng La Anh Hoa lại đi trước, vậy nên đồ ăn còn thừa vẫn rất nhiều.

“Cậu cầm hai phần về, buổi tối mà đói thì hâm nóng lại ăn tối luôn! Dù gì cũng là đồ ăn do đích thân đầu bếp Lam làm, người khác có muốn ăn cũng chẳng ăn được đâu, nó còn hơn cậu đi ăn quán nhiều!” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương nói.

“Đồ ăn có ngon thế nào đi chẳng nữa mà ăn nhiều cũng sẽ ngấy, hơn nữa em cũng chẳng thích ăn hải sản cho lắm, chị tự nghĩ cách xử trí thì hơn!” Tống Triều Dương lắc đầu nói.

Lúc này đã qua giờ ăn rồi, Lý Hương Quân không biết đưa cho ai thì hợp lý. Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy tôi đưa về văn phòng!”

Nơi làm việc của Lý Hương Quân ngoài cô ra còn bốn năm nhân viên nữa. Đem về chắc cũng giải quyết hết được.

Tống Triều Dương liền gật đầu, cậu lại nghe thấy Lý Hương Quân nói: “Cậu đi cùng tôi hay về nhà trước?”

“Buổi chiều còn có việc gì nữa à?” Tống Triều Dương lại hỏi.

“Hỏi thừa?” Lý Hương Quân trợn mắt nhìn Tống Triều Dương: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học sắp loạn như nồi cháo rồi. Kiểu gì thì cũng phải đến trường học giải thích chứ, nếu không thì sau này cậu đi học kiểu gì?”

“Vậy em về nhà trước nhé, chị xong việc thì gọi cho em, em đến thẳng trường là được!” Tống Triều Dương nói.

“Tôi còn phải đi đón Đội trưởng Tiết nữa, một mình tôi đi thì không đủ cơ, nhất định phải có nhân viên của hệ thống công an ra mặt nói rõ!” Lý Hương Quân nói.

Nghe thấy Lý Hương Quân nhắc đến Đội trưởng Tiết, Tống Triều Dương liền dấy lên suy nghĩ rồi nói với Lý Hương Quân: “Chị xem khi nào Đội trưởng Tiết có thời gian, em đến trước mặt ông ấy cảm ơn!” Lý Hương Quân không chỉ một lần nhắc đến việc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi