ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Lý Hương Quân tiễn Tống Triều Dương về trước, sau khi tiễn xong liền quay đầu, lái xe đến đại viện, nói là đại viện, thật ra chỉ đơn thuần là khu ở cao cấp thuộc quân khu, kiểm tra an toàn tương đối nghiêm ngặt. Dù Lý Hương Quân là gương mặt quen thuộc, lúc vào khu vực, vẫn phải xuống xe kiểm tra.

Trong lối kiểm tra của khu vực, bảo vệ phụ trách kiểm tra an toàn đều tiến hành kiểm tra một lượt trong xe ngoài xe, tiếp tục kiểm tra thân phận của Lý Hương Quân xong xuôi mới cho qua.

Khi Lý Hương Quân về đến nhà, Lý Tứ Hải đang ngồi xem tin tức trên ghế sô pha của phòng khách.

“Ba, sống ở đại viện tốt biết bao, hệ số an toàn được thăng hạng biết bao nhiêu bậc, không giống với sống ở tứ hợp viện, một chút công tác bảo vệ cũng chẳng có, cứ khiến người khác phải thấp thỏm lo sợ!” Lý Hương Quân nói.

Lý Tứ Hải chỉ cười ha hả một tiếng, không nói gì thêm. Ông không thể nói với Lý Hương Quân rằng, thật ra tứ hợp viện là một trong những địa điểm làm việc bí mật của ông, có rất nhiều công tác mang tính chất bảo mật cực kì cao đều phải xử lý tại đó. Bên đại viện tuy hệ số an toàn cao, nhưng công tác bảo mật không dễ thực hiện, vả lại không gian hoàn cảnh không cho phép.

Lý Tứ Hải tắt tivi, đá mắt với Lý Hương Quân, đứng dậy đi vào phòng sách. Lý Hương Quân ngầm hiểu ý, cũng đi theo vào trong.

Trước khi Lý Hương Quân đến đã gọi điện, lúc này dì không có ở nhà, đi chợ với người giúp việc rồi. Trong nhà ngoại trừ cô và ba cô không có kẻ thứ ba, nhưng không biết tại sao ba vẫn phải cẩn thận đến thế, cứ bắt mình phải vào phòng sách mới được nói chuyện.

Thân là nhân viên công tác trong cơ quan đặc thù, vả lại còn là lãnh đạo cấp cao nhất, đương nhiên trong nhà đã bố trí một phen, phòng sách càng bố trí kỹ hơn nữa, biện pháp an toàn được làm cực kỳ toàn diện. Bàn bạc công việc trong phòng sách sẽ không dễ dàng bị kẻ khác nghe lén và nhìn trộm.

Vừa bước vào phòng sách, đập vào mắt trước tiên là một gạt tàn thuốc trên bàn làm việc, có bảy tám điếu đầu lọc được vứt trong đó, Lý Hương Quân liền tỏ vẻ không vui.

“Ba, ba đã cai thuốc bao nhiêu năm rồi, tại sao lại tái hút vậy?” Lý Hương Quân cau mày hỏi.

Không phải Lý Hương Quân làm chuyện bé xé ra to, đại khái mười năm về trước, Lý Tứ Hải nằm viện một lần, khi đó bác sĩ kiên quyết yêu cầu Lý Tứ Hải phải bắt buộc cai thuốc, bởi vì thời còn trẻ khi ông tham gia chiến dịch từng bị thương phổi.

“Thỉnh thoảng hút vài điếu thôi, có ảnh hưởng gì lắm đâu!” Lý Tứ Hải phủi tay không quan tâm nhiều.

Lý Hương Quân vốn dĩ không tin. Phòng sách không bao giờ cho phép người giúp việc đi vào, công việc vệ sinh đều do dì đích thân quét dọn. Tính cách của dì thế nào cô còn không rõ sao, đặc biệt yêu thích sự sạch sẽ. Phòng sách chắc chắn được quét dọn từ sáng sớm, nhiều đầu lọc như vậy, chỉ có ba hút từ sáng đến giờ mà thôi, số lượng lớn bao nhiêu nghĩ cũng đoán ra.

Vẻ không vui tràn đầy trên khuôn mặt của Lý Hương Quân, nhưng thật ra trong lòng rất lo lắng.

Chắc chắn vì ba gặp phải chuyện gì hóc búa, lo nghĩ không yên, nên mới hút nhiều thuốc như vậy.

Rốt cuộc có chuyện gì khiến ba lo lắng như thế cơ chứ? Lại gọi mình đến đại viện, và hiện giờ tỏ vẻ căng thẳng, trong lòng Lý Hương Quân đã có sự phỏng đoán đại khái.

“Tống Triều Dương được thả ra rồi à?” Lý Tứ Hải hỏi thẳng vào vấn đề.

Lý Hương Quân hồi hộp trong lòng một phen, quả nhiên, thật sự có liên quan đến Tống Triều Dương.

“Sáng nay đón ra, buổi trưa cùng dùng cơm, vừa tiễn cậu ấy về nhà. Chiều còn phải đến nhà trường một chuyến.” Lý Hương Quân nói đúng trọng tâm đơn giản dễ hiểu.

“Đã gặp người của Tống Trường Sinh phái đến chưa?” Lý Tứ Hải hỏi tiếp.

“Vừa gặp qua, con có mặt trong toàn bộ quá trình bọn họ trao đổi với nhau!” Lý Hương Quân nhướng mày, lộ biểu cảm kì quái, “Ba, thì ra Tống Triều Dương bị mất trí rồi, bất cứ chuyện gì của trước kia đều không nhớ ra, ngay cả Tống Trường Sinh cậu ấy cũng không nhớ!”

Lý Tứ Hải lay động trong lòng, mặt không biến sắc nói: “Việc này đích thật ba đã biết được, chẳng qua không nói con biết, vì không muốn con làm cậu ấy kích động!”

Lý Hương Quân không muốn nghi ngờ những lời nói của ba có thật lòng hay không, từ nhỏ đến lớn cô sớm đã quen, chưa bao giờ đi tìm hiểu ngọn nguồn, dù ba không nói, cũng chắc chắn có đầy đủ lý do.

“Nhưng vấn đề hiện giờ cậu ấy rất không ổn!” Lý Hương Quân cau mày nói.

“Sao vậy?” Lý Tứ Hải trong lòng căng thẳng.

“Cậu ấy không nhận bất kì di sản nào của Tống Trường Sinh, đem toàn bộ tiền bạc trả về chỗ cũ!” Đến phút giây này Lý Hương Quân vẫn cảm thấy khó tin, “Vả lại cậu ấy ủy thác con xử lý vụ việc này, con cảm thấy cậu ấy không chỉ mất trí, mà đầu óc cũng hư theo.”

Lý Tứ Hải chấn động trong lòng, bắt đầu trở nên lo lắng.

Tống Triều Dương có dụng ý gì?

Nếu đổi lại những người khác, thấy nhiều tiền như thế, chẳng phải nên vui mừng điên cuồng hay sao?

Ông rất đồng tình với con gái của mình, nếu đổi lại là mình, cũng nhất định cảm thấy Tống Triểu Dương não có vấn đề.

Nhưng vấn đề là, Lý Tứ Hải biết rõ, Tống Triều Dương không có bất kì vấn đề gì, không bị mất trí, đầu óc cũng chẳng có bệnh tật gì cả, nhưng tại sao cậu ta phải làm vậy?

Có phải cậu ta đang hoài nghi thân phận hiện giờ của mình? Nhận định mối quan hệ giữa mình với Tống Trường Sinh không phải do ông nội cậu ta sắp đặt, nên có ý định cắt đứt?

Nhưng toàn bộ sự sắp xếp đều rất hợp lý kia mà, rốt cuộc chỗ nào khiến cậu ta dấy lên sự nghi ngờ?

Lý Tứ Hải nhíu chặt đôi mày, dùng tay đỡ lấy chiếc cằm, trong đầu lóe lên vô số câu hỏi.

Lý Hương Quân không hiểu đầu đuôi, chẳng biết tại sao việc Tống Triều Dương không nhận di sản của Tống Trường Sinh, khiến ba phải vắt óc suy nghĩ, bên trong rốt cuộc có chyện gì mà mình chưa được biết tới?

“Cậu ấy có nhắc đến những yêu cầu khác không?” Lý Tứ Hải hỏi tiếp.

Lý Hương Quân cúi đầu suy ngẫm một hồi, sau đó lắc đầu, “Chỉ có một việc này thôi. Cậu ấy nhờ La Anh Hoa chuyển lời cho Tống Trường Sinh, tiền của Tống Trường Sinh cậu ấy không lấy một cắc bạc nào cả!”

Nói đến đây, Lý Hương Quân liền ngẩng đầu lên, nói với Lý Tứ Hải: “Đúng rồi, cậu ấy còn nhờ La Anh Hoa nói với Tống Trường Sinh, cậu ấy muốn gặp Tống Trường Sinh!”

Gặp mặt?

Sắc mặt của Lý Tứ Hải càng trở nên căng thẳng, lại trầm giọng hỏi: “Lúc đó cậu ấy nói sao?”

Lý Hương Quân thuật lại một lần cuộc đối thoại giữa Tống Triều Dương và La Anh Hoa không sót chữ nào.

Lý Tứ Hải càng nhíu chặt đôi mày hơn nữa.

Trực tiếp xưng hô Tống Trường Sinh là “chủ tịch Tống”?

Thậm chí không hề che giấu tí nào, suýt chút nữa trực tiếp nói với La Anh Hoa: Tống Triều Dương tôi chẳng có chút quan hệ gì với Tống Trường Sinh cả.

Rốt cuộc Tống Triều Dương định làm gì?

Mục đích cậu ta muốn gặp Tống Trường Sinh, chẳng lẽ định đối chất thẳng mặt?

Xem ra thật sự dấy lên lòng nghi ngờ rồi.

Vốn dĩ tưởng rằng đây là nhân tố ổn định nhất, nhưng hiện giờ lại trở thành bất ổn nhất, khiến Lý Tứ Hải có cảm giác hơi luống cuống.

Bởi vì ông ta không biết đã xảy ra vấn đề gì bên trong đó, khiến Tống Triều Dương sinh nghi.

Tống Triều Dương là mắt xích then chốt nhất trong toàn bộ kế hoạch của ông ta, nếu không có Tống Triều Dương, toàn bộ kế hoạch của ông không thể thực thi một cách thuận lợi.

Cho nên việc giữ vững Tống Triều Dương, là công việc cấp bách nhất. Hiện giờ điều Lý Tứ Hải lo lắng nhất, là Tống Triều Dương đã sinh nghi, thậm chí phát giác được sự nguy hiểm, nếu cậu ta lén lút bỏ trốn, toàn bộ kế hoạch sẽ tan tành mây khói.

Sau khi Lý Tứ Hải trầm ngâm vài giây, lại nói với Lý Hương Quân rằng: “Nếu cậu ấy kiên quyết yêu cầu, con có thể liên hệ tập đoàn Đỉnh Lực, làm theo thủ tục thường lệ là được!”

“Hả?” Lý Hương Quân kinh hô một tiếng, ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trông bộ dạng không rõ chuyện gì của Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải lờ mờ bảo: “Không phải cậu ấy ra yêu cầu gì, đối phương cũng sẽ đồng ý vô điều kiện!”

Lý Hương Quân mừng thầm trong lòng, hiển nhiên nghe hiểu ý nghĩa lời nói của ba.

Đúng vậy!

Tống Triều Dương, cậu bảo không lấy thì không lấy, cậu tưởng là củ cải trắng hay sao?

Lý Hương Quân không rõ ba đóng vai trò gì trong chuyện đó, nhưng chắc chắn có tác dụng to lớn. Lớn đến nỗi có thể ảnh hưởng đến sự quyết định của Tống Trường Sinh.

Vả lại, cậu không lấy đồng bạc nào, sẽ khiến hai ông chú và một người cô của cậu nghĩ như thế nào? Có phải sẽ nghĩ rằng cậu đang có mưu đồ gì lớn hơn.

Nghĩ đến đây, Lý Hương Quân thấp thỏm trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi