"Đầu tiên cậu phải tin tôi, những lời tôi sắp nói đây hoàn toàn không có chút gì là vụ lợi cá nhân!” Hai má Lý Hương Quân hơi ửng lên, cô sợ Tống Triều Dương hiểu nhầm là vì mình ghen nên mới nói những lời này.
“Ừm!” Tống Triều Dương đáp lại nhưng không hề có ngữ khí nghi vấn, tựa như cậu hoàn toàn tin tưởng cô.
Không hiểu sao, khi quan sát thấy điểm này, Lý Hương Quân lại có một cảm giác hoan hỉ, có lẽ vì Tống Triều Dương tin lời cô nói vô điều kiện.
“Lẽ nào cậu không phát hiện ra sao? Cậu có sức hút rất lớn đối với cô ấy!” Lý Hương Quân nhìn góc nghiêng của Tống Triều Dương không chớp mắt, cô nghiêm túc nói.
Im lặng vài giây, Tống Triều Dương không biết liêm sỉ mà đưa tay lên sờ sờ vào má mình rồi nói vô cùng nghiêm túc: “Đẹp trai mà, trách tôi được sao?”
“Xí!” Lý Hương Quan trợn mắt nhìn Tống Triều Dương khinh bỉ rồi đập vào cậu một cái.
Tâm trạng của Lý Hương Quân lại càng thêm vui sướng! Cô rất thích cảm giác ở cạnh cậu lúc này, nó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ. Lúc trước cảm giác của cô đối với Tống Triều Dương ngoài sự thông minh, đẹp trai ra thì chỉ có trưởng thành và lãnh đạm, cơ bản không hề có những lúc đùa cợt vui vẻ như thế này.
Lý Hương Quân vô cùng hy vọng bầu không khí này sẽ mãi luôn như vậy! Nhưng lý trí nói với cô rằng nhất định phải nói hết những lời tiếp theo.
“Tương Tư không giống với tôi, có những kết quả mà có lẽ nó sẽ không chịu nổi!” Lý Hương Quân khôi phục lại ngữ khí nghiêm túc: “Nếu không thể tiếp nhận được thì vẫn nên để nó biết trước thì hơn!”
Nói xong câu này, Lý Hương Quân cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Cô đã bỏ hết sĩ diện để thổ lộ tiếng lòng mình với Tống Triều Dương. Tuy Tống Triều Dương không trực tiếp từ chối cô nhưng cô cảm nhận được chút xa cách trong ngữ khí của cậu. Cô không biết sự kiên trì của bản thân liệu có thể đợi được kết quả mà mình mong muốn hay không, nhưng Lý Hương Quân vẫn không muốn từ bỏ.
Nhưng Lý Tương Tư thì khác, bất luận là môi trường trưởng thành hay hoàn cảnh gia đình đều có sự khác biệt rất lớn với Lý Hương Quân. Cái quan trọng nhất là nếu Tống Triều Dương trực tiếp hay gián tiếp làm tổn thương Lý Tương Tư thì cậu đều có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì Lý Tam Giang!
Lý Tam Giang là huynh trưởng của cha, là bác cả của cô. Tuy hiện nay cũng không mấy qua lại nhưng trước khi cha và bác cả vẫn chưa trở mặt với nhau thì quan hệ của hai gia đình rất tốt. Lý Hương Quân tự cho là mình có sự hiểu biết nhất định về bác cả, thêm vào đó là thi thoảng cha Lý Tứ Hải cũng vô ý tiết lộ về đánh giá của bản thân ông. Bác cả hoàn toàn không phải là người có lòng khoan dung. Nếu Lý Tương Tư bị tổn thương thì rất có khả năng bác cả sẽ trút giận lên Tống Triều Dương.
“Tôi sẽ tìm lúc nào thích hợp để nói chuyện thẳng thắn với cô ấy!” Tống Triều Dương thở dài rồi khẽ nói.
“Cái chính là gia đình của nó rất đặc biệt, nếu cậu không thể cho nó cái kết quả mà nó muốn thì đừng để nó lún vào quá sâu, tránh những phiền phức không đáng có đến với cậu!” Lý Hương Quân suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định nói thật, cô không muốn để Tống Triều Dương hiểu nhầm.
Hai đầu lông mày của Tống Triều Dương khẽ nhíu lại, từ lâu cậu đã đoán ra thân phận của Lý Tương Tư không đơn giản, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm hiểu, vì đối với cậu mà nói, nó chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả, bởi cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì với Lý Tương Tư. Tuy cậu cũng rất thích ở bên cạnh Lý Tương Tư, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nảy sinh tình cảm. Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả Lý Hương Quân.
Nhưng bây giờ cậu lại nghĩ đến một khả năng nữa, đó là gia đình của Lý Hương Quân cũng không phải dạng bình thường.
Không chỉ vì Lý Hương Quân là cô của Lý Tương Tư, cậu nghĩ đến ngày hôm đó khi ngồi trên xe cảnh sát, đội trưởng Tiết nhắc đến cha của Lý Hương Quân hình như là bộ trưởng gì đó.
Trầm ngâm vài giây, Tống Triều Dương vẫn nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Chẳng phải gia đình chị cũng không hề đơn giản sao?”
Lý Hương Quân cảm thấy hoang mang, cô chẳng ngờ là Tống Triều Dương lại hỏi đột ngột như vậy. Chuyện này chẳng phải là cô nên chủ động nói ra hay sao?
Sắc mặt của Lý Hương Quân tái đi, đây là cái mà cô sợ gặp phải nhất. Cô nên làm gì bây giờ? Cô có nên nói ra hay không?
Lúc trước cô chưa từng nhắc tới thân phận của cha mình với Tống Triều Dương, nguyên nhân chính là bởi cô vẫn chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng sau khi cha Lý Tứ Hải nói với cô về quan hệ giữa Tống Triều Dương và dì thì điều này ngược lại đã trở thành trở ngại lớn nhất trong lòng cô. Nếu có thể thì cô muốn Tống Triều Dương vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Nếu không vì cha Lý Tứ Hải gây áp lực khiến chút do dự trong cô bị sụp đổ hoàn toàn, thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không nói những lời này trước mặt Tống Triều Dương, và cô cũng sẽ chẳng thảm thương như lúc này.
Nếu Tống Triều Dương biết được quan hệ giữa cô và dì thì sẽ thế nào? Liệu cậu có xa cách với cô hoặc coi cô như trưởng bối, đoạn tuyệt triệt để ý niệm trong lòng cô hay không?
Thật đáng cười, bản thân cô ban nãy lại nói ra những lời mất mặt như vậy, lẽ nào là giãy giụa trước khi chết hay sao? Nếu thời gian có thể quay trở lại, kể cả cô có phải chảy một lít nước mắt sau sự việc thì cô cũng sẽ không thổ lộ với cậu phải không?
Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết thôi. Tuy cha Lý Tứ Hải từng nhắc nhở cô rằng tạm thời đừng nói chuyện này với Tống Triều Dương, nhưng nếu cha biết được là cô vẫn chưa từ bỏ thì chắc chắn sẽ nói về lớp quan hệ này với cậu, từ đó sẽ khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng. Lý Hương Quân nghiến chặt răng.
Tống Triều Dương phát hiện ra biểu hiện bất thường của Lý Hương Quân, cậu chẳng ngờ là mấy lời đơn giản này lại doạ Lý Hương Quân thành như vậy?
Đúng, là sợ hãi. Cậu cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi toát ra từ Lý Hương Quân.
“Hê hê hê…” Lý Hương Quân bật cười như lên cơn điên vậy, nhưng mặt cô lại chẳng có chút biểu cảm nào là đang cười, bởi Lý Hương Quân đã quyết định đổ bể tất cả.
“Cậu muốn biết sao? Được thôi, tôi sẽ nói hết với cậu!” Lý Hương Quân giọng lạc đi, từng giọt nước mắt của cô cứ thế tuôn ra.
“Chị… chị sao vậy?” Tống Triều Dương kinh ngạc hỏi. Cậu không hiểu là bản thân mới chỉ hỏi một câu thôi mà đang yên đang lành sao cô lại trở nên như vậy.
“Chẳng sao!” Lý Hương Quân đưa cánh tay lên dùng vạt áo lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi mở miệng nói: “Mẹ kế của tôi là em gái ruột của Tống Trường Sinh, còn tôi là cô họ của cậu…”
“Cái gì với cái gì cơ…” Đầu óc của Tống Triều Dương bỗng ngưng lại, cậu trợn tròn mắt ngây ra nhìn Lý Hương Quân.
Rốt cuộc là quan hệ rắm rối từ đâu thế này, cậu hoá ra lại trở thành thân thích với Lý Hương Quân!
Tống Triều Dương lắc mạnh đầu, gắng hết sức để bình tĩnh lại, chỉ cần điều chỉnh lại một chút, cậu đã hiểu được quan hệ trong đó.
Chẳng trách mà người sắp đặt thân phận cho cậu lại uỷ thác cho Lý Hương Quân xử lý chuyện của cậu ở Kinh Thành, lúc trước cậu vẫn nghĩ mãi không hiểu, bất luận là dò hỏi công khai hay ngấm ngầm điều tra thì cũng chẳng có bất kỳ manh mối gì cả, hoá ra nguyên nhân là ở đây.
Người sắp đặt thân phận cho cậu suy tính chu toàn thật đấy, nếu cậu không vô tình gặp được Mèo Rừng và không nảy sinh nghi ngờ về thân phận hiện tại của mình, vẫn luôn cho rằng tất cả mọi cái đều là ông nội sắp xếp, thì sự sắp đặt này hoàn toàn có thể coi là hợp tình hợp lý.
Thiết nghĩ Lý Hương Quân cũng biết tin này chưa lâu, nếu không thì lúc trước cô không thể nào biểu hiện bình tĩnh như vậy trước mặt cậu được, và bây giờ cũng sẽ không thê thảm như lúc này.
“Chị… chị cũng vừa mới biết sao?” Tống Triều Dương rút vài tờ khăn giấy từ trong hộp ra đưa cho cô.