ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Lý Hương Quân cố mím chặt môi, nước mắt cô không ngừng tuôn xuống hai bên má tựa như hai dòng suối trong vắt. Đôi mắt của cô giống như hai quả đào chín mọng, nó sưng vù lên.

Lý Hương Quân vô thức đón lấy giấy ăn, cô lau vội nước mắt trên mặt, nấc nghẹn lên gật gật đầu.

Lúc này Tống Triều Dương đã hiểu rõ hoàn toàn vì sao Lý Hương Quân đột nhiên trở nên như vậy rồi. Bởi cô sợ cậu biết mối quan hệ này xong thì hai người họ thực sự sẽ biến thành mối quan hệ giữa trưởng bối và cháu chắt. Những cái thứ như tình cảm hay yêu thầm gì đó đứng trước luân lý cũng chẳng khác gì con thiêu thân phi vào đống lửa, tan thành tro bụi trong chớp mắt.

Nghĩ tới đây rồi lại nhìn thấy bộ dạng như hoa lê dưới mưa của Lý Hương Quân lúc này, trong lòng Tống Triều Dương bỗng nảy sinh tình cảm dịu dàng, cậu vô thức đưa tay ra, định ôm Lý Hương Quân vào lòng nhưng khi cậu vừa đưa tay lên khẽ chạm vào mái tóc của Lý Hương Quân thì khuôn mặt của ông nội tựa như một luồng điện loé lên trong đầu cậu. Toàn thân cậu giống như bị đóng băng vậy, cậu đứng im tại chỗ như một bức tượng.

Tống Triều Dương không biết vì sao vào thời khắc tình cảm ngọt ngào như thế này mà cái đầu tiên hiện lên trong đầu cậu không phải là khuôn mặt của Lý Tương Tư hay thậm chí là Phương Minh Châu mà lại là dung nhan già nua của ông nội.

Có lẽ tận sâu trong đáy lòng cậu, tình thân còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Đúng đó, lẽ nào cậu còn mộng tưởng sẽ có một kết quả gì đó với Lý Hương Quân hay sao?

Cậu có thể cho cô cái gì? Lẽ nào cậu định đưa cô lang bạt chân trời góc bể?

Trách nhiệm, hai chữ này đối với cậu nặng tựa ngàn cân.

Tống Triều Dương hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng để bản thân quay lại với hiện thực tàn khốc. Khi cậu định thu lại cánh tay đưa về phía Lý Hương Quân thì lại nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cô.

Vì khóc quá nhiều nên hai con mắt của cô đã sưng vù lên, mí mắt sưng húp đến mức phát sáng, bên trên tựa như dán một lớp mặt nạ mỏng sáng rực vậy, nó che lấp đi cả nửa con ngươi. Có lẽ là vì muốn nhìn rõ hơn nữa động tác của cậu nên Lý Hương Quân đã hơi ngước đầu lên, cố gắng mở to con mắt đã sưng híp lại thành một sợi chỉ. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt thẫn thờ tựa như gặp phải nỗi khiếp sợ, khoé mắt vẫn còn rơm rớm. Đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào hơi hé, lộ ra hàm răng trắng muốt như ngọc.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, cũng có thể chỉ là một hai giây thôi mà tưởng như đã xảy ra chuyện gì không thể tin được. Lý Hương Quân định thần lại, cô chuyển động đôi mắt vẫn đang ngân ngấn nước, hướng nhìn chuyển sang cánh tay đang định ôm lấy cô.

“Ừm…” Tống Triều Dương cố gắng nặn ra một tiếng từ cổ họng, cậu muốn thoát khỏi cục diện ngượng ngùng này nên định thu hồi cánh tay đang gượng gạo kia lại.

Nhưng Lý Hương Quân lại chẳng để cho cậu có cơ hội này, khi Tống Triều Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã vùi đầu vào lòng cậu, hai cánh tay thon dài của cô siết chặt lấy eo của cậu tựa như cái vòng sắt vậy, càng ôm càng chặt, chặt đến mức khiến Tống Triều Dương có cảm giác không thở nổi.

Hai tay của Tống Triều Dương hơi khựng lại rồi buông xuống vai của Lý Hương Quân. Thông qua áo cô, cậu thậm chí có thể cảm nhận được thân nhiệt của Lý Hương Quân lúc này.

Cứ coi như là một cái ôm an ủi đi! Tống Triều Dương thầm tự an ủi trong lòng.

Cảm giác lúc này đối với cậu vô cùng ấm áp, nó không hề pha trộn những thứ như tình cảm hay dục vọng, chỉ tựa như một thế giới vốn ảm đạm tối tăm bỗng nhiên được rọi tới một tia sáng mà thôi!

Lý Hương Quân vùi mặt mình vào lồng ngực của Tống Triều Dương, mọi cảm xúc đau khổ trong lòng bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự ngọt ngào, hoan hỉ và một chút hờn dỗi.

Khi nghĩ đến việc sau này rất có thể sẽ không có được cái ôm ngọt ngào như vậy nữa thì sự giận hờn trong lòng cô lại càng lớn hơn một chút, Lý Hương Quân vô thức há miệng, lộ ra hàng răng thẳng tắp, cô cắn mạnh.

Tống Triều Dương chưa từng tiếp xúc cơ thể với phái nữ, cậu cảm nhận được cảm giác ẩm ướt nơi lồng ngực, sống lưng của cậu hơi co lại, lỗ chân lông nở ra, dựng hết cả gai ốc. Một cảm giác vô cùng khó tả truyền khắp thân thể cậu, toàn thân cậu khẽ run lên rồi đột nhiên trở nên cứng đờ.

Lý Hương Quân cắn cậu, khi răng cô tiếp xúc với cơ bắp săn chắc của cậu cảm giác như một miếng bánh bao vừa được lôi từ tủ lạnh ra vậy, thế nhưng cô chẳng vì vậy mà từ bỏ, cô lại càng dùng hết sức để cắn xuống.

Cảm giác đau đớn lan đến tận não, cơ thể cậu phản ứng không điều kiện mà co lại, phần cơ ngực căng cứng lên. Sự tập luyện tích luỹ từ năm này sang năm khác khiến cơ thể của Tống Triều Dương vô cùng săn chắc, thậm chí nó còn có thể khiến răng của Lý Hương Quân nảy ra.

Nhưng Lý Hương Quân như một đứa trẻ đói khát nhào vào lòng mẹ vậy, cô cứ cắn mãi không buông, thậm chí càng ngày lại càng mạnh hơn.

Xem ra Lý Hương Quân không cắn cậu một cái thì tuyệt đối không cam tâm. Tống Triều Dương khóc dở mếu dở, cậu chỉ đành từ từ thả lỏng người ra.

Lý Hương Quân cuối cùng cũng được như ý nguyện, cô cắn một cái thật mạnh cho tới khi cảm nhận được mùi tanh của máu trong miệng.

Cảm giác đau đớn ngày càng tăng lên, Tống Triều Dương khẽ nghiến răng để bản thân kiềm chế lại.

Nhưng Lý Hương Quân lại chẳng tiếp diễn quá lâu, khi cô nếm được mùi vị mặn mặn liền nhả miệng ra rồi gắng sức ép má mình dụi dụi một hồi vào ngực Tống Triều Dương. Khi chắc chắn là nước mắt nước mũi đều đã lau hết lên người Tống Triều Dương rồi thì cô mới ngẩng đầu lên buông eo Tống Triều Dương ra rồi ngồi thẳng dậy.

Chiếc áo sơmi màu nhạt dính vết máu tươi tựa như một hình tròn hơi méo, hơn nữa còn có thể nhìn ra được dấu vết của từng cái răng.

“Đau không?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương hỏi nhưng ánh mắt cô lại chẳng có vẻ gì là thương xót hay lấy làm tiếc, ngược lại còn dường như có ý đáng đời.

Tống Triều Dương lắc đầu, vô thức nói: “Chỉ cần chị cảm thấy dễ chịu thì có cắn mấy phát nữa cũng chẳng sao!”

Ngữ khí khá là dịu dàng, vô cùng giống những lời đường mật mà tình nhân nói với nhau. Nói xong câu này, đến ngay cả Tống Triều Dương cũng ngây ra một lúc, cậu không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại có thể thốt ra câu này được?

Lý Hương Quân chẳng giống những cô gái khác nghe thấy lời đường mật xong sẽ cảm thấy e thẹn, ngược lại cô còn trợn tròn mắt ngờ vực: “Cậu lúc trước cũng lừa bịp các cô gái khác như vậy sao?”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người chững chạc như Tống Triều Dương lại có lúc nói những lời này với mình, xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, dỗ dành con gái là năng lực bẩm sinh của họ.

Tống Triều Dương há mồm, cậu định giải thích nhưng lại thôi. Cậu nghi là lúc này nếu cậu còn có thêm một hành động gì nữa thì chắc chắn không chỉ là đơn giản như ăn thêm một phát cắn thôi đâu.

“Tôi thích nghe!” Lý Hương Quân gật gật đầu rồi nhấn mạnh câu nói này. Khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ như một đoá hoa đang nở rộ, đôi mắt sưng húp thậm chí còn híp hết lại, chẳng nhìn thấy con ngươi đâu nữa.

Tống Triều Dương cười bất lực, lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, không dám có bất kỳ lời nói hay hành động nào vui vẻ nữa.

Lý Hương Quân đưa ngón tay mảnh dẻ lên, cách một lớp áo sơ mi màu nhat, cô khẽ chạm vào vết thương bị mình cắn. Dáng vẻ dịu dàng của cô tựa như một nhà nghệ thuật cao minh đang nâng niu tác phẩm hài lòng nhất của mình vậy.

Cơ bắp phần ngực hơi rung lên, sự tê dại hoà trộn cùng cảm giác đau đớn. Biết là không thích hợp nhưng Tống Triều Dương lại vô cùng hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.

“Tôi cố ý đấy!” Lý Hương Quân nở một nụ cười nhạt, khoé mắt cô lại rưng rưng, cô nhìn Tống Triều Dương rồi nói: “Chỉ là muốn để lại dấu vết, khi cậu nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến tôi! Tuy rằng chẳng bao lâu nữa dấu vết này sẽ mờ đi!”

Trái tim của Tống Triều Dương khẽ nhói lên, tựa như cậu bị một cái kim khẽ đâm vào vậy. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác đau khổ lúc này trong lòng Lý Hương Quân. Cậu càng biết tâm ý của cô thì lại càng biết là cô sợ hãi điều gì. Thậm chí Tống Triều Dương còn nảy sinh ra sự kích động lại muốn ôm cô vào lòng.

“Giả dối!” Tống Triều Dương tóm chặt lấy tay của Lý Hương Quân rồi kiên định nói: “Tất cả đều là giả dối!”

“Cái gì?” Lý Hương Quân hoang mang ngẩng đầu lên, cô nén lại những giọt nước mắt trên khoé mi lại sắp rơi, vô thức hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi