ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Cô “ngẫu nhiên” quen với Asano trong một buổi tiệc rượu. Dĩ nhiên là vì cuộc gặp gỡ tình cờ này mà cô đã phải bỏ ra 2 triệu yên Nhật. Có điều món đầu tư này là hoàn toàn xứng đáng, dựa vào ma lực riêng biệt cùng quãng thời gian lâu năm tại chốn hoan lạc, cô nhanh chóng khiến cho thư ký thứ nhất của bộ quốc phòng phải thần hồn điên đảo, trong giờ làm việc đưa cô tới “Thung lũng quên sầu” này sa đoạ. Nam Vân khống chế người đàn ông trung niên béo lùn này không chỉ vì tiền bạc và thân phận thư ký bộ quốc phòng của ông, mà cái cô nhắm tới là một địa vị quan trọng nhất của ông ta – con trai duy nhất của Yosuke Asano, gia chủ của “Yoshimoto”. Tất cả mọi người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội đều biết “Yoshimoto” là chính phủ bóng tối của Nhật Bản, tất cả quan chức cấp cao đều là thành viên của hiệp hội dân gian này. Vốn và mạng lưới tổ chức của bọn họ bao phủ mọi ngóc ngách của đất nước mặt trời mọc, nói không chừng quyết định của hội nghị cao cấp của tổ chức mấy hôm nữa sẽ trở thành văn kiện chính thức của chính phủ.

Sáng ngày hôm nay, Asano cũng vừa tham dự hội nghị gia tộc được mở ra ở phạm vi nhỏ. Tuy gã đàn ông béo lùn này thích gái hơn hẳn hứng thú “phục hưng hoàng quốc”, nhưng thân là con trai, là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc và “Yoshimoto” nên ông ta không thể không kiên nhẫn nghe hết những lời dạy bảo vừa nhạt nhẽo lại vừa tự đại của người cha. Ông ta cảm thấy cha của mình nhất định là điên rồi, chỉ có kẻ điên mới có thể đặt ra cái kế hoạch không khả thi như vậy, nhưng ông biết là bản thân mình không còn lựa chọn, chỉ đành đi đến cuối con đường mà thôi.

Cuộc họp vừa kết thúc xong thì ông ta không tới bộ quốc phòng làm việc mà đưa Nam Vân tới “Thung lũng quên sầu”. Ông ta thổ lộ hết sạch những điên rồ và nỗi thống khổ của bản thân với cô gái hồng lâu tại nơi này.

Một lúc sau, khi Nam Vân chắc chắn rằng gã đàn ông béo như lợn kia đã ngủ say thì cô liền quấn áo tắm đi vào trong phòng tắm rộng rãi xa hoa, cô khẽ mở vòi nước trong bồn tắm ra, tiếng nước vang lên róc rách. Cô không mặc gì ngồi lên bồn cầu rồi mở băng vệ sinh ra, lấy một cuộn “giấy gấp” mềm mại sạch sẽ ra rồi bắt đầu viết tiếng Anh về nội dung cuộc họp mà cô vừa nghe được từ miệng người tình rồi cuộn nó lại thành một ống giấy mảnh, nhét vào trong miếng băng vệ sinh rỗng rồi nhét cái băng vệ sinh đó vào trong người.

Khoảng 3 giờ chiều, Nam Vân và người tình của mình khởi hành quay về Tokyo. Cô muốn tới giáo đường tìm mục sư để xưng tội. Asano mỉm cười rồi bảo tài xế kiêm vệ sĩ đưa cô đi. Ông đã sớm quen với hành động kỳ lạ sau khi làm chuyện đó của người phụ nữ theo đạo Thiên chúa giáo này rồi.

Nhà thờ Đức mẹ Maria ở khu Hibiki này là giáo đường thiên chúa giáo có kiến trúc đặc biệt nhất ở Nhật. Do không phải là chủ nhật nên người tới giáo đường khá ít, về cơ bản đều là những con chiên ngoan đạo tới tìm mục sư để xưng tội.

Vệ sĩ về cơ bản là chẳng có chút hứng thú gì khi tới giáo đường, mặc dù anh ta còn kiêm cả nhiệm vụ giám sát người phụ nữ này, để đề phòng cô ta lén lút gặp người đàn ông khác, nhưng vệ sĩ cho rằng đây đúng là một suy nghĩ vô cùng ngu xuẩn. Người phụ nữ này là một kỹ nữ, có gì mà đề phòng cơ chứ? Huống hồ anh ta biết rất rõ rằng giáo đường không có lối ra khác, cổng phụ chỉ mở cho giáo sĩ nam nên anh ta vừa uống nước uống đóng lon vừa dựa vào xe ngắm nhìn phong cảnh.

Nam Vân che cái khăn voan màu đen lên đầu rồi đốt một cây nến màu trắng, trong làn khói mù mờ, cô tiến vào giáo đường đức mẹ Maria có chút tối tăm.

Bước chân của cô tiến thẳng tới chỗ thú tội ở một bên giáo đường. Cô đặt cây nến trong tay xuống rồi nhìn ngó xung quanh. Khi cô chắc chắn là không có ai đi theo đằng sau thì mới bước vào phòng thú tội thứ hai.

Chưa đầy nửa phút sau, một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai cô.

“Nam Vân, Nam Vân nhỏ bé của ta, con mang tới cho ta cái gì vậy?”

Nam Vân thò tay vào người mò mẫm một hồi rồi lấy cái băng vệ sinh vẫn còn hơi ấm cơ thể ra đưa vào một cái lỗ nhỏ. Cô rất muốn biết người đàn ông trong bóng tối này là ai, nhưng cô không dám và cũng không có ý định thử làm rõ điều này. Cô đã làm việc vài lần cho giọng nói này rồi, lần nào cô cũng đều có được thu nhập rất hậu hĩnh. Người phụ nữ thông minh nhất định không phải là người phụ nữ tự cho là mình thông minh, Nam Vân nhắc nhở bản thân.

“Cầm lấy, con làm rất tốt. Nhớ đấy, làm cho tốt, con sẽ có được rất nhiều tiền, con không thể nào tưởng tượng được số tiền chảy vào túi con đâu.”

Giọng nói vừa cất lên thì một cuộn giấy to được buộc lại rơi xuống chân của Nam Vân. Đó là đô la Mỹ, rất nhiều đô la Mỹ, cô nhanh chóng nhặt lên rồi đặt vào trong cái váy của mình.

Sau khi mật thám đi khỏi giáo đường mười phút thì có một bóng dáng cao lớn mặc pháp y bước từ cửa sau của phòng thú tội ra, anh ta đi qua lối ra vào của giáo sĩ ở bên cạnh giáo đường rồi nhanh chóng chui vào một chiếc xe con. Trên băng ghế sau, thành viên cao cấp của “Yoshimoto”, trưởng lão phụ trách công tác phản gián điệp của nội bộ tổ chức lộ ra khuôn mặt nghiêm túc và già nua.

Đặc khu Washington tại Mỹ.

Cục trưởng William Caster day day đôi mắt hơi sưng của mình, cơ thể ông dựa vào chiếc ghế cổ với phần lưng dựa dài, quá nhiều cafe trong dạ dày khiến ông cảm thấy buồn nôn dồn dập. Ông đã ở trong văn phòng của Langley suốt 48 tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ toàn bộ thành quả đều ở trên bàn làm việc phía xa, báo cáo khẩn cấp có liên quan tới tình hình an ninh cùng một loạt vụ tập kích quy mô lớn gần đây. Vài giờ sau, người bạn thân của tổng thống Mỹ McGeeJohn son, cựu thẩm phán, cục trưởng hiện tại của Cơ quan Tình báo Trung ương, William Caster sẽ đến Nhà Trắng để gặp Tổng thống và báo cáo chuyên đề với vị tổng thống 52 tuổi, từng là cựu Bộ trưởng Quốc phòng, nổi tiếng thế giới với kỹ năng ngoại giao cứng rắn nhưng không linh hoạt này.

“Lão Phùng, liệu chúng ta có phải là quá dựa dẫm vào “sản phẩm” của người Isarel không? Caster hỏi cục phó ngồi ở ghế sofa đối diện.

“Mossad không dám lừa chúng ta về việc này đâu, huống hồ phải khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng thì tổng thống và ban cố vấn của ông ấy mới coi trọng.” Cục phó trả lời.

Caster gật đầu. Ông đồng ý và cảm nhận sâu sắc rằng các quyết định đưa ra trong Nhà Trắng hầu hết không liên quan đến chính tổng thống. Có lẽ chúng được đưa ra bởi một số chuyên gia tư vấn cốt lõi, thông qua báo cáo ngắn gọn được tổng thống gật đầu, các chuyên gia tư vấn và nội bộ của họ nhận được rất nhiều báo cáo đáng sợ mỗi ngày từ nhiều nguồn khác nhau, một số báo cáo đáng sợ có thể so sánh được với tiểu thuyết kinh dị của Stephen King. Do vậy để có đủ sự chú ý thì ông nhất định phải khiến cái của mình đặc biệt kích thích các dây thần kinh vốn đã căng cứng.

Tổng thống McGee Johnson không tiếp cục trưởng tình báo trong văn phòng hình bầu dục rộng lớn, mà chọn một thư phòng nhỏ hẹp để nghe báo cáo. Căn phòng này khá cũ kỹ, hai vị tổng thống Roosevelt đều rất thích nơi này, rất nhiều cuốn sách cũ quý giá được bày trong giá sách trên tường. Năm ngoái McGee đã sửa nơi này thành câu lạc bộ đọc sách, có nhiều cuộc họp quan trọng ở nội bộ nhỏ được tổ chức tại đây.

July Ander ngồi trên một chiếc ghế đọc sách Victoria ở cạnh giá sách, đôi chân dài mặc chiếc váy màu xám tuy đã đi tất nhưng dưới ánh nắng chói chang vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Người phụ nữ 46 tuổi này hiện là quốc vụ khanh, là bạn học tiến sĩ ở George Town với tổng thống McGee. Kể từ khi bắt đầu câu lạc bộ chính trị ở trường thì bà vẫn luôn là một người bạn thân thiết nhất và là cánh tay phải của tổng thống, vì vậy mà bên ngoài có nhiều tin đồn về tình cảm của họ vượt quá ranh giới bạn bè.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi