DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Ban đêm làm giải phẫu đến rạng sáng, sáng ngày lại bị điều trị khẩn cấp gọi đi xử lý cấp cứu tai nạn xe, buổi trưa cũng không được ngủ một lát, buổi chiều Lãnh Tấn buồn ngủ ngáp liên tục.

Nhưng vừa nhìn thấy mảng xanh trắng đỏ tím trên lưng Trịnh Vũ Hoàng, lại làm đau ý chí hắn.

Hôm qua nghe Hà Vũ Bạch nói Âu Dương Thiều Hoa sẽ đến, hắn đã nghĩ vị cha vợ lúc rảnh thích cầm tro cốt cho chó ăn kia sẽ không ra tay lưu tình.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi cảm thấy giật mình.

Cầm lấy phim X-quang trên bàn Vũ Bạch, Lãnh Tấn đối diện cửa sổ nhìn, chân mày khơi lên một bên: "Được đó, không thật sự ra tay tàn nhẫn, mới nứt một cái xương."
"Chú Âu Dương trước kia từng làm quân y, lúc đánh tránh chỗ xương sườn chịu trọng lực yếu ớt nhất." Hà Vũ Bạch vừa bôi thuốc mỡ cho em trai vừa cảm khái, "Chú ấy hẳn nghĩ đến Vũ Hoàng chơi bóng, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó."
Lãnh Tấn bĩu khóe môi, gõ vai Trịnh Vũ Hoàng hỏi: "Đau không?"
Trịnh Vũ Hoàng dùng ánh mắt nhìn tên khuyết tật trí tuệ mà nhìn hắn, nói thầm anh chưa chịu gậy đầu rồng à?
"Nè, đừng chạm vào nó, dính thuốc đầy tay."
Hà Vũ Bạch rút khăn giấy đưa cho Lãnh Tấn, sau khi vặn chặt nắp hộp bắt đầu quấn vải xô lên người em trai.

Lát nữa còn phải cố định thêm ngực, dù nói thế nào cũng nứt xương, không hồi phục hẳn, sau này va chạm trên sân bóng, dễ bị thương lại.

Thân thể con người đôi khi rắn chắc đến không ngờ, nhưng nhiều lúc vẫn yếu ớt.

Cường tráng rắn chắc hơn nữa cũng là thịt, giấy cũng có thể cứa; xương cứng hơn nữa, chịu lực mạnh cũng phải gãy.

Xử lý vết thương giúp Trịnh Vũ Hoàng xong, Hà Vũ Bạch đưa nói rời khỏi bệnh viện, quay về gõ cửa phòng làm việc Lãnh Tấn, thò đầu vào nói: "Buổi tối em về chỗ ba em, phải ở bên Diễn Vũ."
"Làm việc của em đi, không cần lo cho anh, cô đơn mười ngày nửa tháng, không chết được." Lãnh Tấn tỏ vẻ đáng thương.

Biết hắn đây là làm nũng với mình, Hà Vũ Bạch cúi đầu cười cười.

Cậu đi vào phòng làm việc trở tay khóa cửa lại, ghé tới nhẹ nhàng hôn lên môi Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn ôm lấy eo cậu, xoay người đè cậu trên ghế gặm.


Lúc này mới tách ra một đêm, hắn đã bắt đầu ghen tị với Âu Dương Diễn Vũ.

(Đứa nào re-up là chó)
Suy nghĩ ba ngày, Âu Dương Diễn Vũ cuối cùng vẫn ra quyết định từ bỏ.

Dù có luyến tiếc, nhưng cũng không dám đánh cược hạnh phúc cả đời của con.

Hà Quyền cũng khuyên y, nhân lúc chưa thành hình mau chóng làm, bằng không càng lớn càng giày vò.

Giải phẫu làm ở Sản khoa Đại Chính, Hà Quyền không có dũng khí làm, bèn phó thác Âu Dương Diễn Vũ cho trợ thủ đắc lực nhất của mình.

Trịnh Vũ Hoàng ngồi trên sofa khu chờ, nhìn thấy bé trai mặc đồng phục học sinh ngồi đối diện, hơi cau mày.

Lúc nãy người vào phòng giải phẫu cũng đồng phục học sinh, thoạt nhìn không quá 16 tuổi.

"Hình như là học sinh trung học." Nó nhỏ giọng nói với Hà Quyền.

Hà Quyền xùy nhẹ: "Người nhỏ tuổi nhất qua tay ba là 13 tuổi, người đi cùng nó 15......!Được rồi con đừng nói người khác nữa, khoản nợ của con còn chưa sạch sẽ đâu."
"Con dám có con nuôi được." Trịnh Vũ Hoàng lấy trong túi ra chiếc nhẫn, rũ mắt nhìn về phía chiếc nhẫn trắng thuần phản xạ ánh sáng chói lọi, "Chiếc nhẫn này con cất 2 năm rồi, cho rằng rốt cuộc có cơ hội dùng tới, nhưng ai biết — ài!"
Hà Quyền lé mắt nhìn chiếc nhẫn.

Ha, thật đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang, nhớ ngày đó Trịnh Đại Bạch giữ một chiếc nhẫn 10 năm, kết quả nuôi con trai cũng bướng bỉnh như vậy.

"Chờ nó tỉnh thì đeo lên cho nó chứ sao." Hà Quyền nói chua loét.

Bây giờ y có thể lĩnh hội tâm trạng Hứa Viện hồi đó, mình một nắm c*t một vốc nước tiểu nuôi lớn con trai, mắt thấy sắp phải làm trâu làm ngựa cho người khác, ít nhiều sẽ có chút bất bình trong lòng.

Trịnh Vũ Hoàng nghe ra luyến tiếc trong giọng nói, bèn duỗi cánh tay nắm vai Hà Quyền, câu khóe miệng nói: "Ba, con sau này sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho ba."
"Ba cả ngày bận lắm, không rảnh để ý con." Hà Quyền giả bộ quay đầu đi.

Nuôi con trai thật là nuôi uổng công, y nghĩ.


Trịnh Vũ Hoàng giờ coi như bồi thường cho Lạc Quân Hàm và Âu Dương Thiều Hoa rồi, chỗ Hà Vũ Bạch thì còn chưa qua cửa đã khuỷu tay hướng ra ngoài, giờ chỉ còn Tề Vũ Huy vẫn ở lại bên cạnh hiếu thuận y và Trịnh Chí Khanh thôi.

Ài, sớm biết hồi đó đã sinh thêm con gái.

Mấy hôm nay Hà Vũ Bạch mặc dù không trực ca đêm cũng không lăn giường với Lãnh Tấn, nhưng suốt ngày bị Âu Dương Diễn Vũ kéo nói chuyện nửa đêm, ban ngày phải ra sức rót cafe đen cho mình mới không đến mức đứng ngủ.

Cậu đau lòng Âu Dương Diễn Vũ áp lực tâm lý lớn, nghĩ ở bên đối phương tâm sự phân tán chú ý cũng tốt.

Hai người ngủ một giường — Giường Trịnh Vũ Hoàng là đặt làm ngủ 3 người cũng không chê chen chúc — Cậu nhiều lần bị bạn thân trong cơn ác mộng hét lớn tiếng đánh thức, đành phải ôm chặt đối phương vào ngực an ủi.

Mặc dù chưa từng trải không thể cảm động lây, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ như mặt trời thường ngày bây giờ lại cả ngày treo đầy mây đen, trong lòng cậu cũng không dễ chịu.

"Bác sĩ Hà......!bác sĩ Hà?" An Hưng gõ nhẹ đánh thức Hà Vũ Bạch nằm bò xuống bàn.

Hà Vũ Bạch dụi mắt ngồi dậy, che miệng ngáp to một cái, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Điều trị khẩn cấp có người hô hấp khó khăn, cắm ống độ bão hòa oxy vẫn chưa tăng được, gọi đến xem sao." An Hưng bóp vai giúp cậu, "Nhìn em ngủ, đêm qua làm gì thế?"
"Việc gia đình......!đừng nói nữa, làm người ta buồn." Hà Vũ Bạch cảm kích vỗ vỗ tay y, đứng dậy đi ra ngoài, ra cửa chạm mặt Tần Gia Việt.

Cậu cảm thấy kinh ngạc: "Nguyên Bảo? Sao cậu lại đến đây?"
"Tớ đưa ít đồ cho anh An Hưng."
Tần Gia Việt nói, giơ túi xách trong tay cho An Hưng.

An Hưng hơi dời con ngươi, vẻ mặt hơi lộ vẻ lúng túng.

"Hai người nói chuyện, em phải đến điều trị khẩn cấp." Hà Vũ Bạch cười cười với Nguyên Bảo, nghiêng người chen qua bên cạnh hắn.

"Vừa đến khu hộ sĩ tìm anh, Tiểu Viên nói anh ở phòng làm việc bác sĩ." Tần Gia Việt đi tới bên cạnh An Hưng, giao chiếc túi in một hàng tiếng Nhật vào tay y, "Quán đồ Nhật này, anh lần trước không phải nói cơm lươn nhà bọn họ ngon sao? Buổi trưa tiếp khách hàng đến đó ăn cơm đột nhiên nhớ đến, đóng gói cho anh một phần, anh cầm về tối ăn."
"Hôm đó là cha em mời khách, anh chỉ thuận miệng khách khí một câu em còn tưởng thật......" An Hưng xách túi, mất tự nhiên vặn thừng quai xách, "Nguyên Bảo, em làm việc bận như vậy, sau này đừng phiền phức nữa, nghe lời."
Lúc nãy nhận được điện thoại của Tần Gia Việt, y rất giật mình.


Chuyện hơn nửa năm trước rồi, không nghĩ tới lời vô tâm của mình có thể được đối phương nhớ lâu như vậy.

Tính cách Tần Gia Việt hoàn toàn giống ba hắn Tiền Việt, thận trọng, còn rất thích chăm sóc người khác.

Tính cách này ngược lại rất trợ giúp hắn thăng chức, mới tốt nghiệp 2 năm đã trở thành phó phòng chăm sóc khách hàng của ngân hàng rồi.

Tần Gia Việt phản đối cười cười: "Thuận đường mà, anh An Hưng, anh luôn ăn cơm một mình, cứ ăn tạm bợ, đến lúc dạ dày sẽ hỏng.

Nghe ba em nói, y tá rất mệt......!À đúng rồi, chỗ này còn có một lon trà hoa anh đào, chống lão hóa, anh pha nhớ uống nhé."
"Em thấy anh già lắm à?" An Hưng theo bản năng sờ mặt.

"Không đúng không đúng, em không có ý đó!" Tần Gia Việt lúng túng gãi gáy, cười xùy nói: "Anh không già, thật đấy, ngoại hình em mới đáng lo, hai bọn mình nhìn như bạn cùng tuổi, căn bản không nhìn ra kém 6 tuổi."
An Hưng cũng không vui nổi, ngược lại thở dài nói: "Em không nhắc anh cũng quên mất, năm nay cũng 30 rồi......!Cơ mà vẫn tốt, không có cha mẹ giục anh kết hôn."
Bộ dạng đau khổ âm thầm kia Tần Gia Việt nhìn không khỏi đau lòng.

Hắn nhìn quanh một vòng, xác nhận trong phòng chỉ có hai bọn họ sau đó cẩn thận nói: "Anh An Hưng, bằng không......!anh suy nghĩ —"
Chữ "Em" còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã nghe thấy bên khu hộ sĩ truyền đến tiếng hét: "Y tá trưởng An! Chỗ này hình như có thuốc phát sai anh mau qua xem!"
"Đến ngay đây!" An Hưng nói, vỗ cánh tay Tần Gia Việt, "Cám ơn em, anh phải đi làm việc rồi."
Nhìn bóng lưng vội vàng của An Hưng, Tần Gia Việt cau mày thở dài.

Không dễ gì khua dũng khí giờ mất hết, chờ lần sau xem có thể hẹn đối phương ra ngoài xem phim ăn bữa cơm không.

Hà Vũ Bạch đi vào phòng cấp cứu điều trị khẩn cấp, vừa kiểm tra người bệnh vừa hỏi tình huống.

Bác sĩ điều trị khẩn cấp nói, lúc bệnh nhân đưa đến tím ngắt, thở khó khăn, thần trí nhạt nhòa, độ bão hòa oxy chỉ có 40.

Sau khi cắm ống độ bão hòa oxy tăng lên rất nhỏ, nhưng rất nhanh lại giảm xuống.

Sau đó máy thở một mực báo động, hiển thị đường hô hấp áp lực cao không bơm khí vào được, mắt thấy nhịp tim cũng sắp ngừng.

Bác sĩ đành phải bỏ ống dùng bóp bóng trợ thở cấp khí, nhưng dẫn đến người bệnh ói mửa — Điều này nói rõ khí không bơm vào trong phổi mà là trong dạ dày, nôn mửa là biểu hiện của dạ dày khuếch trương quá độ.

.

????ru????ện chính ở # ????r???????????? ru????ện﹒????N #
Chủ nhiệm Lưu điều trị khẩn cấp qua đây xem sao, gọi khoa gây mê xuống lại cắm ống, nhưng độ bão hòa oxy vẫn không tăng lên.


Chủ nhiệm Lưu vội vã làm giải phẫu trước, cấp dưới hết cách, đành phải gọi điện thoại đến khu bệnh gọi người đến hội chẩn.

Hà Vũ Bạch úp nghe lồng ngực lồng ngực người bệnh, không thấy dị thường.

Cậu quay đầu nhìn, hỏi: "Người nhà có đến không?"
"Chỉ có bạn cùng phòng ngủ cùng, đã hỏi rồi, không rõ bệnh tiền sử." Bác sĩ điều chỉ khẩn cấp chỉ thanh niên chân run lo lắng đầy mặt ngoài cửa.

Hà Vũ Bạch đi về phía đối phương, hỏi: "Cậu ấy có hen suyễn không?"
Đối phương ngẩn người, lắc lắc đầu: "Không biết, cậu ấy vừa chuyển đến phòng bọn em, còn chưa được 3 ngày."
"Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng em, tìm đầu giường hoặc trong ngăn kéo của bạn ấy, xem có —" Hà Vũ Bạch lật trong điện thoại ra mấy hình ảnh, bày cho đối phương, "Ống hít kiểu này."
Bạn cùng phòng nhanh chóng chụp lại ảnh gửi cho bạn cùng phòng, lại gọi cú điện thoại nói rõ.

Mấy phút sau, bên kia gửi đến bức ảnh thiết bị hình tròn bằng nhựa màu lam.

Bạn cùng phòng đưa ảnh cho Hà Vũ Bạch xem, Hà Vũ Bạch nhận ra liền là seretide chữa hen suyễn.

Cậu lập tức quay về phòng cấp cứu, giao cho y tá: "Bơm dexamethasone, metyrapone, aminophylline IV."
Sau khi dùng thuốc độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân từng bước tăng trở lại, nửa tiếng sau lại nghe chẩn hô hấp, trong phổi xuất hiện tiếng hen suyễn rõ ràng.

"Bác sĩ Hà, sao em đoán là hen suyễn?" Bác sĩ điều trị khẩn cấp tò mò hỏi.

"Máy thở không bơm khí vào được, cắm lại cũng không được, nói rõ không phải cắm sai chỗ mà là đường hô hấp co giật......!Ngoài ra lúc nãy em kiểm tra người, phát hiện giá trị HSL trên mặt hắn khá thấp." Hà Vũ Bạch nói xong, nhìn đối phương đầy mờ mịt, mím môi lại bổ sung: "HSL là một loại tiêu chuẩn màu sắc, thông qua phân tích lâm sàng gần 500 người bệnh hen suyễn, xác nhận giá trị HSL trên mặt bệnh nhân hen suyễn sẽ xảy ra thay đổi rõ ràng, ừm......!Luận văn tiến sĩ của em là làm cái này."
"Oaaa —" Bác sĩ điều trị khẩn cấp cảm thán một tiếng, "Sau này có chuyện gì không cần gọi các chủ nhiệm xuống nữa, trực tiếp tìm em là được."
"Lâm sàng vẫn là kinh nghiệm quan trọng, em đây là gặp đúng lúc." Hà Vũ Bạch xấu hổ cười cười, "Mặc dù kiến thức lý luận đủ, nhưng em vẫn phải tích lũy nhiều."
Bác sĩ điều trị khẩn cấp cười nói: "Tuyệt đối đủ cho em tích lũy, chỗ bọn anh này, em nếu có thể nhịn không ngủ, một tuần thôi là có thể gặp hết một lượt ca bệnh học ở trường y, rất nhiều người."
"Cho nên em mới về nước, bên chủ nhiệm Lãnh 2-3 ngày phải làm một ca phẫu thuật, ở nước ngoài rất nhiều bác sĩ ngoại khoa một tháng cũng không thấy có thể luân phiên một lượt."
"Đúng theế, phòng giải phẫu đã sắp thành nhà máy sản xuất dây chuyền rồi."
Hà Vũ Bạch nghe xong mím môi cười.

Trước đó đã nghe Hà Quyền nhắc đến, phòng đẻ của khoa sản Đại Chính giống như dây chuyền sản xuất, phân xưởng này ra phân xưởng kia vào.

Nhân công truyền oxytocin vỡ ối vào phòng chờ sinh lên giường đẻ, chưa ra đã lại đẩy vào phòng giải phẫu, phục vụ dây chuyền.

Suy nghĩ kỹ, hình như rất đáng sợ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi