DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Đơn gối khó ngủ cả 1 tuần, Lãnh Tấn thật sự không chịu nổi, năn nỉ Hà Vũ Bạch về nhà ở một đêm.

Từ lúc khai trai anh đã không thuần khiết được nữa, ban ngày chỉ cần rảnh, tóm được Hà Vũ Bạch là phải hôn đủ.

Nhưng thật ra như vậy cũng không thể giảm bớt dục vọng, ngược lại gặm được là dựng cờ, làm đến mức hắn hận không thể kéo người vào trong xe làm một phát.

Hà Vũ Bạch mấy hôm nay chạy qua chạy lại cũng đã đủ mệt, thế là cậu mặc dù đáp ứng yêu cầu của Lãnh Tấn, nhưng vào cửa nhà ném túi xuống ngay cả quần áo cũng không thay đã gục trên giường.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi ngủ đến khò khò không gọi dậy được, Lãnh Tấn không nỡ đánh thức cậu, đành phải tủi thân tự cắn răng chịu đựng.

Nhưng hắn muốn thanh tâm quả dục, mà sao tư thế ngủ của người yêu bé nhỏ phóng khoáng, bên cạnh có nguồn nhiệt tới gần là trở mình nhấc chân cưỡi lên ngang hông hắn.

Bùng nổ.

Bị sức nặng đè trên người đánh thức, Hà Vũ Bạch bất mãn rầm rì muốn tiếp tục ngủ, lại bị Lãnh Tấn dùng đầu lưỡi chặn lại tất cả âm thanh trong miệng.

Thực tế giờ đã hiệp 2 rồi, Lãnh Tấn thật sự không nghĩ tới Hà Vũ Bạch có thể ngủ như chết, một ván không bị hành hạ tỉnh.

Nhưng Hà Vũ Bạch trong trạng thái ngủ phá lệ mềm mại, bày biện kiểu gì cũng được, cũng có phen tình thú khác.

Xem ra phải thêm khóa trên cửa.

Lãnh Tấn thở hồng hộc cắn môi người yêu bé nhỏ.

Hắn lo nếu mình đi công tác không có ở bên cạnh đối phương, nhỡ đâu ban đêm kẻ xấu mò vào, người nào đó bị ngủ cũng không biết vậy được sao?
Hà Vũ Bạch đâu biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy chủ nhiệm Lãnh hôm nay kéo dài khác thường.

Sau khi xong chuyện ôm nhau triền miên vài câu, cơn buồn ngủ lại đánh tới, Hà Vũ Bạch mơ mơ màng màng đã sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên bị tiếng đụng cửa lực mạnh ở hàng xóm đánh thức.

Cậu lập tức mở to mắt, ngẩng đầu nín thở trong bóng tối, nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập đi về phía thang máy.

Không đầy một lát cửa hàng xóm lại khép mở một lần, lúc này là tiếng giày cao gót gõ cộc cộc chạy đến thang máy.

"Ngủ đi, suốt ngày âm ĩ."

Lãnh Tấn ấn đầu Hà Vũ Bạch lại gối đầu.

Hắn thấy nhưng không thể trách, cả tuần nay Hà Vũ Bạch không ở nhà, hàng xóm mới đến một gia đình, hai vợ chồng dẫn theo con gái mười mấy tuổi.

Hai vợ chồng mỗi tối bởi vì mấy chuyện lặt vặt mà cãi nhau, người lớn la trẻ con khóc, quấy rầy hàng xóm.

Theo y học nhiều năm, Lãnh Tấn đã bị luyện ra, ở phòng quan sát khẩn cấp cũng có thể làm ổ ngủ, hàng xóm ngay cả làm ầm ĩ banh phòng cũng không làm lỡ hắn ngủ.

Tối qua một gia đình tầng dưới rốt cuộc không chịu nổi quấy rầy, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát đến một chuyến, không dễ gì yên tĩnh một đêm, hôm nay lại bắt đầu hành hạ.

Hà Vũ Bạch lại đứng dậy, cậu nghe thấy tiếng khóc của trẻ con hình như là từ hành lang truyền đến.

Hắn Lãnh Tấn cũng cảm thấy không đúng lắm, vỗ vỗ vai cậu ra hiệu cậu đừng động đậy, sau đó mặc quần áo xuống giường.

Hắn mở cửa phòng, nhìn thấy bé gái đứng một mình trên hành lang khóc.

Cửa nhà bên khép hờ, có thể từ khe cửa nhìn thấy trong phòng khách một mảnh hỗn loạn.

"Này, đừng khóc," Lãnh Tấn ngồi xổm xuống, nhỏ giọng dỗ cô bé, "Có số điện thoại ba mẹ không? Chú gọi cho bọn họ giúp con."
Bé gái vừa khóc vừa gật đầu, lấy điện thoại trẻ em treo trước ngực xuống đưa cho Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn lật ghi chú là số điện thoại của "Ba", ấn nút gọi.

Kêu đến dừng cũng không ai nhận, hắn lại gọi cho "Mẹ", kết quả trong nhà vang lên tiếng chuông.

Hà Vũ Bạch cũng đi ra, mặc dù chân cậu vẫn còn run, nhưng nhìn thấy bé gái khóc tèm lem, vẫn ngồi xổm xuống lau nước mắt đối phương, dịu dàng an ủi.

Gọi phải 10 cuộc bên điện thoại của cha đứa bé mới nhận, không đợi Lãnh Tấn nói chuyện, trong ống nghe truyền đến tiếng thô lỗ: "Sao? Không phải cô nói muốn ly hôn à?"
"Tôi nếu là mẹ con bé cũng ly với anh." Lãnh Tấn tức giận chặn họng hắn, "Mau về đi, vợ anh cũng bỏ nhà ra ngoài rồi, chỉ còn lại mình đứa bé khóc trên hành lang."
Bên kia ngẩn ra, ngữ khí lập tức còn ác liệt hơn trước: "Mẹ nó mày là ai?"
"Cảnh sát!"
Lãnh Tấn nói xong liền cúp điện thoại, trở tay sờ đầu đứa bé bày tỏ an ủi.

Hà Vũ Bạch hé miệng cười cười với hắn, đứng dậy dắt tay bé gái, cùng cô bé vào nhà đợi phụ huynh về.


Khoảng 15 phút sau, ông bố kia thở hồng hộc từ trong thang máy lao ra, vừa nhìn thấy Lãnh Tấn mặc quần áo ở nhà mà không phải đồng phục cảnh sát đứng ở cửa nhà mình, lập tức trợn đôi mắt trâu.

"Con gái tao đâu!?" Hắn giơ tay đẩy bả vai Lãnh Tấn.

Lực tay Lãnh Tấn lớn, một cái ghì cổ tay đối phương ấn người trên tường hành lang, mặt đè mặt chất vấn hắn: "Anh còn nhớ có con gái?"
Tên kia bị bóp đau, hổn hển gào lên: "Mày là cái đéo gì!? Đến lượt mày dạy dỗ bố mày!"
Lãnh Tấn vốn còn áp chế tính tình, thấy miệng đối phương thối như vậy, trong lòng nhất thời không vui.

Hắn dùng lực bẻ lại trật khớp cho bệnh nhân ở điều trị khẩn cấp đè lại cổ tay đối phương, khiến người ta đau gào khóc.

"Nửa đêm bỏ lại con gái khóc một mình trên hành lang, nếu cmn gặp phải kẻ xấu, anh không phải hối hận xanh ruột rồi!?" Hắn một tay bẻ người một tay bịt miệng đối phương, nghiến răng nghiến lợi nặn ra âm thanh, "Suốt ngày nghe các người cãi nhau, chuyện to như cái rắm, mẹ nó có gì không thể ngồi xuống nói năng cẩn thận? Vợ anh là nhăn cà vạt của anh thì sao? Con học thuộc lòng không thuộc anh không thể kiên nhẫn dạy? Cả trái đất mỗi anh áp lực lớn? Anh cười vợ sinh con là để giải tỏa áp lực!?"
Người kia bị bịt miệng, cổ tay lại giống như bị bẻ gãy, đau kèm theo nóng nảy sắc mặt đỏ lên.

Lãnh Tấn buông tay ra, lùi nửa bước ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đối phương.

Thật sự không phải hắn bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, nghe bọn họ cãi lộn căn bản toàn là ông này bộc phát trước, tính tình thối um.

Vợ của ông này rất đẹp, con nhà gia giáo ra ngoài gặp mặt hắn liền gọi chú.

Thu nhập có thể ở khu nhà này nhất định không tệ, điện gia dụng đầy đủ lắp đặt khá mới, tiền thuê nhà 3 phòng như hàng xóm phải khoảng 8 nghìn, nếu mua nhà second-hand phải hơn 60 nghìn một mét vuông.

Giờ còn suốt ngày ầm ĩ, bắt bẻ nhau, điển hình của sống không quá tốt.

Người đàn ông này lau mặt, tựa vào trên tường không cam lòng nói: "Anh nhưng không biết tình hình nhà chúng tôi thế nào, nói thì nhẹ nhàng.

Một tháng tiền nợ nhà nợ xe, con cái đi học thêm, chi tiêu hàng ngày, gộp lại mấy chục nhìn, cô ấy còn suốt ngày mua nọ mua kia, động tí là ra nước ngoài du lịch, tôi cũng không phải máy in tiền!"
Lãnh Tấn cau mày.

Thanh quan khó đoạn việc nhà, nhưng làm đàn ông, uất ức lớn hơn nữa cũng phải nhịn, đây là đạo lý trước giờ chưa từng thay đổi.

"Anh làm gì?" Hắn hỏi.

"Kiểm toàn, ngày nào cũng mệt như chó." Người đàn ông ảo não kéo cổ áo sơ mi, "Đại ca, thật sự không phải tôi khốn nạn.


Cha tôi mất thân thể mẹ tôi không tốt, tôi nói đón mẹ tôi ở cùng, nhưng vợ không vừa lòng.

Cũng đúng, hồi cô ấy sinh con mẹ tôi mặc kệ, trông con của em dâu tôi, trong lòng cô ấy nghẹn tức.

Sau đó tôi nghĩ, mẹ tôi không ở bên cạnh tôi dù gì cũng phải tận hiếu, mỗi tháng cho ít tiền.

Bạn vợ tôi đi Pháp chơi, về còn khoe với cô ấy càn quét bao nhiêu hàng, vợ tôi mê tít cũng muốn đi, tôi thì nói để thư thư.

Hay rồi, cô ấy một tháng không cho tôi lên giường ngủ, tay cũng không cho sờ một cái."
Lãnh Tấn buồn cười, không thể không biết xấu hổ.

Hắn duỗi tay vỗ vai đối phương, nén ý cười ý tứ sâu xa khuyên nhủ: "Có gì nói cẩn thận, dù sao đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, lại nói cũng không phải vấn đề nguyên tắc.

Suốt ngày để con nhìn hai người cãi nhau, con cái áp lực thế nào? Anh không nhìn thấy con gái anh lúc nãy khóc rất đau lòng trên hành lang, bé gái đáng yêu, đây nếu là con gái tôi, tôi sao có thể cam lòng để con bé rơi một giọt nước mắt."
Người đàn ông cau mày suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu: "Phải, đại ca nói rất đúng, tính tôi cũng nóng quá rồi."
Lúc này cửa thang máy mở ra, vợ hắn từ trong thang máy đi ra.

Vốn đang vẻ mặt ưu thương, kết quả vừa thấy chồng đứng ở cửa liền vọt tới đập mạnh vai đối phương: "Anh hay lắm! Dám bỏ nhà ra ngoài?! Chê tôi già xấu muốn đổi gái trẻ đúng không!? Nói cho anh biết! Không có cửa!"
Người đàn ông nhanh chóng trốn sang bên cạnh, vừa tránh vừa la: "Anh không bỏ ra ngoài, chỉ muốn yên lặng một mình!"
Lãnh Tấn hét bọn họ: "Trước tiên xem con đã, đừng ồn ào nữa!"
Hai người lúc này mới kịp phản ứng mình làm cha mẹ không xứng chức cỡ nào, vội vàng trước sau bước vào nhà dỗ con.

Hành hạ một trận như vậy, Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch sau khi về nhà hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Vừa vặn Hà Vũ Bạch chưa ăn cơm tối, Lãnh Tấn hâm nóng cho cậu, lại rót ly rượu đỏ ngồi vào bên cạnh bàn, vừa đọc sách vừa bồi cậu ăn cơm.

"Em vừa nghe thấy anh mắng người." Hà Vũ Bạch nói.

Nhấp ngụm rượu đỏ, Lãnh Tấn cười cười nói: "Em không phải suốt ngày nghe anh mắng người?"
"Không giống, anh là vì công việc." Hà Vũ Bạch đưa tay lấy chén tới, mình cũng uống một hớp, sau đó lắc chén rượu nói: "Hồi bé em thường xuyên nhìn các ba cãi nhau......!Cũng không đúng, toàn là ba em đơn phương gây lộn với cha em, cha em thật sự không chịu nổi mới đáp lại hai câu."
"Tính thầy Hà hơi nóng."
Ở trước mặt Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn không tiện bới ra chỗ sai của mẹ vợ.

Hắn thỉnh thoảng sẽ đến sản khoa Đại Chính phẫu thuật, đôi khi nghe Hà Quyền mắng người nhà ở ngoài phòng phẫu thuật, thất sự không chừa chút mặt mũi cho người ta.

Lần tới lại có thực tập sinh ghét hắn chửi người ác, hắn liền dẫn người đến dưới tay Hà Quyền ở hai ngày.

Ăn mấy miếng cơm, Hà Vũ Bạch nhìn gò má Lãnh Tấn, hỏi: "Anh nói, nếu sau này hai bọn mình cãi nhau, anh sẽ nhường em chứ?"
"Anh sẽ không cãi nhau với em." Lãnh Tấn bưng chén lên, vừa uống một hớp rượu, đột nhiên cảm giác tầm mắt bên cạnh hơi nóng.

Hắn nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau với Hà Vũ Bạch, thấy trong mắt đối phương toàn là không tin tưởng, bèn cười hỏi: "Sao? Không tin anh?"

"Ba em nói, nếu hai người ở bên nhau ngày ngày tôn trọng nhau không cãi lộn, nõi rõ không có tình cảm." Hà Vũ Bạch chớp mắt.

Lãnh Tấn suýt nữa phun rượu vừa uống vào miệng ra — Ngụy biện gì đây? Thầy Hà hay thật, cũng không sợ dạy hư Tiểu Bạch.

Hắn khép sách lại, dở khóc dở cười hỏi: "Được, ầm ĩ.

Vậy em cảm thấy ầm ĩ thế nào tính là tình cảm sâu đậm? Một tuần cãi lộn một lần? Mỗi lần nửa tiếng? Có cần đập đĩa đập bát tăng thêm không khí?"
"......"
Hà Vũ Bạch phồng quai hàm đẩy cánh tay hắn.

Đang nghiêm túc thảo luận vấn đề đấy, nhưng thái độ của Lãnh Tấn quá không đứng đắn.

Hầy, muốn cãi lộn.

Dục hỏa tích tụ một tuần có thể phóng thích, Lãnh Tấn tâm trạng vui vẻ cả buổi sáng không mắng người, ngay cả khu 2 lại đẩy bệnh nhân vào tay hắn cũng không phàn nàn.

Hà Vũ Bạch xuống phòng khám gọi hắn đi ăn cơm, kết quả người vẫn ở trong phòng giải phẫu, đành phải đến nhà ăn với bọn Diêu Tân Vũ.

Buổi chiều cậu định đi sớm chút, về xem Âu Dương Diễn Vũ.

Sau khi giải phẫu Hà Quyền để Tề Vũ Huy mời sư phụ từ lão điếm Hoa Y Đường đến, bắt mạch cho Âu Dương Diễn Vũ kê đơn thuốc bổ huyết.

Dựa theo châm ngôn nói đây gọi là ở cữ, phải an dưỡng thật tốt.

Mà phương diện điều dưỡng Tây y kém xa Trung y, lại là họa con mình gây ra, về tình về lý Hà Quyền cũng phải hao hết tâm tư chăm sóc tốt Âu Dương Diễn Vũ.

Mấy hôm trước Hà Vũ Bạch nghe Hà Quyền nhắc tới, trước khi có mình hai người còn từng có một đứa con, đáng tiếc không giữ được.

Hà Quyền chính là từ sau lần đó để lại bệnh tay chân lạnh như băng, sinh xong ba bọn cậu thì tốt hơn một quãng thời gian, nhưng không quá 2-3 năm lại không tốt.

Cho nên y dặn dò Âu Dương Diễn Vũ nhất định phải nghe sư phụ già, nên chú ý cái gì thì chú ý cái đó, đừng cảm thấy thể chất uống sữa tươi ăn bánh mì của mình khác người khác.

Y còn mượn cơ hội gõ con cả, bảo Hà Vũ Bạch chú ý một chút, chờ tim cha cậu chậm rãi khỏe lại hẵng kích thích.

Từ nhà ăn về khu bệnh, Hà Vũ Bạch bưng cơm cho Lãnh Tấn đến phòng làm việc, nhìn thấy có người đứng ở khu hộ sĩ nhìn quanh.

Trong khu hộ sĩ không có ai, thế là cậu đi qua hỏi: "Chào ngài, đến thăm bệnh nhân nào?"
Đối phương quay người lại, tầm mắt giao nhau với Hà Vũ Bạch.

Trời đất! Hà Vũ Bạch suýt nữa bóp nát hộp cơm trong tay — Cậu cảm giác mình dường như nhìn thấy Lãnh Tấn hai mươi năm sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi