ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 375: Giúp tôi nói láo “Bằng bằng bằng…”

Những viên đạn như những hạt mưa, chúng bắn bừa bãi vào vào dưới gầm cầu.

Lý Túc lôi Trình Uyên, nhanh chóng santo vài vòng tới chỗ trốn ở sau xe của anh.

“Bằng bằng…”

Khi bị bắn vào xe, tiếng vỡ vụn của kim loại thô bạo và chói tai khiến Trình Uyên hoảng sợ.

Trước đây anh chưa từng gặp phải loại ám sát này, nhiều nhất là một hai khẩu súng, ở Tân Dương này vốn đã rất răn đe, ai ngờ đối phương lại có mánh khóe này.

” hãy cẩn thận!”

Bệnh Viện Tử cũng hét lên, xông lên trên người Trần Đông.

“bằng bằng…”

Cơ thể của Bệnh Đường Tử run rẩy bất thường theo tần số âm thanh bắn ra, sau lưng dày đặc lỗ đạn.

Nhưng mà, cho dù như vậy, hắn hai tay vẫn là ôm Trần Đông thật chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười rực rỡ nhìn Trần Đông, sau đó máu từ khóe miệng chảy ra, và các lỗ được tạo từ những viện đạn cũng bắt đầu chảy xuống nhỏ giọt.

hai mắt Trần Đông đột nhiên mở to, không thể tin được trước màn ảnh này.

Tư Đồ Vân ngay lập tức liền bị bắn thành như cái bia.

Tiếng súng ngừng đột ngột.

Nghĩ đến điều này, có lẽ đã hết đạn.

Một băng đạn thì được 30 viên, sau khi xả đạn xong thì phải thay băng đạn.

Chỉ cần lợi dụng sơ hở này, L{ Túc đã lộn vài vòng, nhảy ra khỏi boong-ke, rút súng lục ra, nổ súng vào xe đó “ bang bang”.

Khẩu súng của anh , dưới vùa bắn ra, trông cực kz yếu ớt.

Tuy nhiên, Lý Túc tỏ vẻ không nản lòng chút nào, vừa đi vừa bắn về phía xe.

Có thể tưởng tượng được rằng, chỉ cần những tên đó thay băng đạn xong, sau một khắc, Lý Túc sẽ trở thành tổ ong vò vẽ.

“Bang bang bang …” Mười hai viên đạn bắn ra, xem ra không có trúng một ai, Lý Túc vẫn là vẻ mặt không hề nao núng mà sải bước đi về phía đối phương.

Nhìn thấy, đối phương trong chiếc xe đó đã thay băng đạn, và đã có một cái nồng súng đen lộ ra qua cửa kính xe.

Trình Uyên nhìn thấy cảnh này, lo lắng nói “mau quay lại!”

Tuy nhiên…

“Bùm!” Có một tiếng động lớn.

Một quả cầu lửa bốc lên bầu trời, và chiếc xe địa hình nổ tung, giống như một quả bóng, đột ngột bật ra khỏi mặt đất, rồi rơi xuống.

Trong bối cảnh ngọn lửa, dáng đứng của Lý Túc trở nên vàng rực.

Trình Uyên ngẩn người.

“Cmn, quá mạnh.” Trong lòng không khỏi thầm hen nói.

thực sự quá khốc liệt.

Bình xăng của chiếc xe địa hình do nằm ở bên trái nên lọt vào tầm mắt của Lý Túc.

Trường hợp này, Lý Túc không có bắn vào trong xe, bởi vì anh biết hỏa lực trong tay của mình rất nhỏ bé không thể so với đối phương được, cho nên anh lựa chọn bắn vào bình xăng.

Sức lửa thiêu đốt đập vào mặt, Trình Uyên ho khan một tiếng.

Khi anh đang cúi xuống và ho, anh nhìn thấy một đôi chân dài có hình dáng rất thon rất đẹp.

Anh kinh ngạc ngước nhìn lên.

Tùng Hân Hân đứng ở trước mặt anh, khóe miệng nở nụ cười, cùng vợi những dải màu, rồi nói: ” cuộc sống của ngươi thật tốt!”

Trình Uyên sững sốt.

Tùng Hân Hân nói: “Có rất nhiều người vì ngươi hông màn đến sinh tử . Cuộc sống của ngươi thật tốt.”

Sau đó, chậm rãi ngã trên mặt đất.

Trình Uyên ngẩn người nhìn cô ấy.

Tùng Hân Hân chết rồi, trên thân lít nha lít nhít đếm không hết lỗ đạn.

Một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở, lại chết một cách thật tiếc.

Trình Uyên cũng chưa ịp nói lời cảm ơn.

Đột nhiên, anh như nghĩ ra điều gì đó, vội quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy.

Trần Đông bị Bệnh Đường Tử ôm chặt, lưng của Bệnh Đường cũng đầy lỗ đạn, máu nhuộm đỏ cả người.

Còn Trần Đông hai mắt sắp lồi ra ngoài.

Trình Uyên bị cảnh này làm cho sửng sốt.

Anh chỉ nhìn thấy cảnh này trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chứng kiến nó thực tế sinh động đến như vậy.

Bất kể là Bệnh Đường Tử có hướng tới chính mình hay không, trong lòng Trình Uyên lúc này nổi lên vẻ tôn kính.

Điều này xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm khiến mọi người không kịp trở tay.

“huynh à, hôm nay… hôm nay, cuối cùng em cũng… lại… được nhìn thấy anh cười… cười rồi.” Bệnh Đường Tử nói vẻ yếu ớt.

“những tay súng này, không phải … không phải của Thẩm Hoa.”

Sau đó, mắt hắn ta nhắm lại, đầu rụt xuống.

Trần Đông ôm thân thể của hắn ngồi dậy, hai con mắt đỏ hoe như hai ngọn lửa như quỷ satan.

Sát khí, khắp người.

“Bất kể là ai, ta … sẽ báo thù cho ngươi!”

Lúc này, Trình Uyên không biết nên nói cái gì.

L{ Túc đi tới, nói: “Lên xe trước đi đã.”

Trình Uyên gật gật đầu,rồi vỗ vỗ Trần Đông bả vai.

“Đi thôi, thù hẳng định là phải báo, nhưng lúc này ở lại chỗ này, e rằng sau này sẽ hông có cơ hội báo thù.”

Trần Đông ôm Bệnh Tử bước lên xe.

Xe của L{ Túc tuy đầy lỗ đạn nhưng hông bị hư hỏng gì, có thể lái được.

Vụ nổ ở đây rất lớn và thu hút rất nhiều người cùng một lúc.

Dần dần bị vây chặt như iến hóng đồ ngọt.

Lúc này, Lý Túc lái xe rời đi hỏi nơi này.

Vừa đi ra ngoài một lát, Trần Đông liền nói “dừng xe.”

Xe dừng bên đường, Trần Đông xuống xe.

Trình Uyên lo lắng nói “anh làm sao vậy?”

Trần Đông trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày các ngươi đại hỷ. Tôi và sư đệ không thích hợp xuất hiện trong dịp này.”

Trình Uyên cùng L{ Túc nhìn chăm chú một chút,rồi thở dài, biết anh ta nói rất đúng, Trình Uyên nói: “anh hãy Cẩn thận.”

Trần Đông hông nói gì nũa, ôm sư đệ bước đi.

Xe tiếp tục đi.

“anh, quay đầu giúp em một việc, đem thi thể Nhất Chi Hoa về cho em. em muốn lo hậu táng cho cô ấy, dù sao cô ta cũng vì em mà chết.” Trình Uyên buồn bực nói.

Lý Túc trầm mặc không nói.

Trình Uyên sờ sờ cánh tay Lý Túc, “có phải không vậy, kết hôn mà anh cũng mang theo súng sao. từ xưa đến nay anh là người đầu tiên đấy.”

Anh hông động vào Lý Túc thì tốt biết mấy, đụng một cái, nháy mắt xe mất khống chế, lập tức lao vào hai bên đất hoang bên trong.

Sự rung chuyển dữ dội khiến Trình Uyên lắc lư từ bên này sang bên ia như một viên xúc xắc trong cốc xúc xắc.

Sau khi xe dừng lại, miệng vết thương đau quá khiến anh dùng sức co người lên.

“what, anh lái chiếc xe kiểu gì vậy.” Anh hông thể không phàn nàn.

“Khụ khụ khụ …” L{ Túc đột nhiên bắt đầu ho một trận kịch liệt.

rốt cuộc Trình Uyên cũng nhận ra được có gì đó hông đúng, anh quan sát tỉ mỉ Lý Túc.

Trên trán mồ hôi lạnh như giọt sương mai phủ đầy mặt.

Mặt anh ta tái nhợt như một tờ giấy trắng, và đôi môi khô ráp không màu.

Mà ở giữa ngực anh ta, có một vũng máu, đang không ngừng chảy ra.

Trình Uyên ngẩn người.

anh nhớ tới lúc trước khi bọn hắn nổ súng, Lý Túc ôm anh lăn hỏi chỗ đó, lúc này Trình Uyên liền trốn sau lưng.

“Anh, anh bị thương rồi?” Trình Uyên ngạc nhiên.

Cuối cùng, cơn ho cũng ngừng.

L{ Túc cười nhạt “Giúp anh một việc.”

“việc gì?”

“Nói với Tư Nhã… cứ nói trong cục có nhiệm vụ khẩn cấp, điều anh đi công tác gấp, khả năng trong thời gian ngắn sẽ về hông được.” L{ Túc nói.

“Không… hông được, cái này hông được.” Trình Uyên lắc đầu nguầy nguậy “Anh hông được nói dối điều này. Anh vừa bị bắn chỉ cần lấy đạn ra là sẽ tốt ngay. Chắc chắn anh sẽ hông sao đâu. Bây giờ chúng ta đi bệnh viện ngay.”

“Lái xe, không, em sẽ lại!”

Nói xong Trình Uyên vội vàng mở cửa xe.

Sau đó,bị Lý Túc nắm lấy cánh tay của anh.

Trình Uyên hơi giật mình.

L{ Túc cười nhạt rồi mở vạt áo ra.

Ba lỗ súng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi