ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 376: Tại sao phải nói xin lỗi “Khụ khụ khụ…”

Lại là một trận ho kịch liệt, và bọt máu được bắn ra từ miệng.

“thùy phổi đi rồi, quá muộn.” Lý Túc nhíu chặt lông mày, thở dốc nói, “Hãy giúp anh.”

Trình Uyên đầu óc trống rỗng.

Trước khi chết, Lý Túc lấy tay áo lau sạch chiếc đồng hồ Longines trên tay của mình, bởi vì chiếc đồng hồ bị vấy bẩn bởi máu khi anh ho khan.

“đây là?”

“Đồng hồ ấy, áo quần của anh thì ổn rồi, nhưng với chiếc đồng hồ này, thì có vẻ hoàn hảo hơn.”

“kết hôn mà đi tặng đồng hồ sao?”

“Ai gù, đừng quan tâm đến chi tiết nhỏ này.”

Ký ức cách đây không lâu lại hiện về trong đầu Trình Uyên, anh ấy chậm rãi vươn tay dựt dây chuyền ra nhét vào trong tay của anh.

Cái này là Lý Túc giao cho anh.

Lúc đó Lý Túc nói rằng, đây là vật phong thủy, có thể bảo đảm được bình an và may mắn, nhưng chỉ tiếc cha của anh đã chết, khi giao lại cho anh ấy.

Lý Túc nói mình không có người thân nào cả, duy nhất chỉ có Trình Uyên là người hiểu mình nhất và là người tốt với mình nhất,cho nên rất mong Trình Uyên được bình an.

Trình Uyên lúc đó còn trêu chọc anh nữa chứ, chuyện này anh còn tin nữa sao?

Lý Túc nghiêm túc nói, tin hay không là một chuyện.

Lý Túc nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên như đang ngủ say, nhưng cánh tay lại tự nhiên từ từ buông xuống cả hai bên.

Nhìn anh ấy, Trình Uyên nhớ lại những cảnh họ đã cùng nhau trải qua từ khi gặp nhau trong game.

Nỗi buồn trong lòng đã ăn mòn hoàn toàn bộ não và ngừng suy nghĩ hết tất cả về mọi thứ.

Đối với Lý túc mà nói, anh ấy thà rằng bị phạt còn hơn để người khác ức hiếm tình bạn của mình, nên cởi bỏ quân phục hành hung Long Học Chiêu, và kể từ lúc đó Trình Uyên đã coi anh như anh em của mình.

Đối với Trình Uyên, từ nhỏ anh chỉ có mẹ là người thân duy nhất, không có anh chị em, điều này có phần đáng tiếc.

Bây giờ anh có một đứa em trai, nhưng hắn vẫn muốn giết anh hết lần này đến lần khác, điều đó cũng không thể nào bù đắp được sự khuyết điểm đó.

Không đòi hỏi bất cứ thứ gì để đáp lại, Lý Túc, người luôn có thể đứng sau anh vào những thời khắc quan trọng, đã vô hình lấp đầy sự khuyết điểm trong lòng của Trình Uyên.

Anh cảm thấy anh ấy giống như anh trai của mình.

“Anh à, trên đường có thể lạnh, anh cần phải mặc lại cho thật đẹp nha.” Trình Uyên cài lại cúc áo cho Lý Túc.

Sau đó anh đột nhiên có phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm Từ Xuyên, sau đó bấm số 12.

0″Không được … nhất định có thể cứu được.”

Đột nhiên nhớ tới Lý Tịnh Trúc, liền gọi ngay cho Lý Tịnh Trúc.

Không lâu sau, Tân Dương rất nhiều xe cứu thương xa lạ xếp hàng dài tới hiện trường.

Tuy nhiên, tất cả các bác sĩ đều nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.

Mất nhìn Lý Túc một cái, liền bắt đầu rồi lắc đầu.

Trình Uyên ngồi xổm sang một bên, hút một điếu thuốc, tàn thuốc cháy trụi vào tận gốc.

Từ Xuyên đi tới lắc đầu với anh, thở dài một tiếng rồi nói “chết rồi.”

Trình Uyên hai mắt đỏ bừng, điếu thuốc trong miệng rơi trên mặt đất.

Khi bước tới xe, anh nhìn thấy Lý Tịnh Trúc vừa quay đầu lại sau khi kiểm tra.

Lý Tịnh Trúc cũng lắc đầu nhìn anh.

“Lắc đầu là có ý gì?” Trình Uyên hỏi Lý Tịnh Trúc “Tại sao ai ai cũng đều lắc đầu với tôi?

“Ngay cả cô cũng không ngoại lệ? cô không phải là bác sĩ thiên tài sao?”

“cô không thể làm cho người ta sống lại từ cõi chết được sao?”

“Tôi trúng độc rất nặng, cô vẫn cứu được, anh ấy tại sao không cứu được?”

“cô nói cho tôi biết đi, cô nói cho tôi biết cô có thể đi.”

Trình Uyên hai tay nắm lấy vai Lý Tịnh Trúc, lắc mạnh.

Lý Tịnh Trúc bị anh nắm khiến đau một chút, nhíu mày nhíu chặt lại, đối với Trình Uyên quát: “ngươi đã đủ chưa!”

“Không đủ!” Trình Uyên cũng rống lên.

Anh chỉ vào tất cả các bác sĩ có mặt ở đây, quay lại, lớn tiếng hỏi: “Các ngưoi là bác sĩ cái quái gì vậy?

Cứu người à! Không cứu người được thì chỉ biết lắc đầu, như vậy vẫn là bác sĩ sao?”

“Người đã chết rồi!” Lý Tịnh Trúc đột nhiên hét lên.

Trình Uyên sững sờ.

Từ Xuyên cũng trịnh trọng nói “Đúng vậy.”

Khung cảnh yên ắng đến mức lạ thường.

Từ Xuyên vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, nhưng Trình Uyên hất tay Từ Xuyên ra, không nói lời gì, tiến vào xe của Từ Xuyên.

Từ Xuyên nháy mắt ra hiệu cho Lý Tịnh Trúc một cái, Lý Tịnh Trúc nhanh chóng cũng tiến vào ngồi bên ghế phụ.

Trình Uyên mặc kệ tất cả mọi người rồi lái xe rời khỏi đây.

Trong đầu anh hiện lên một mớ hỗn độn.

Nếu đây chỉ là một vụ ám sát bình thường và gây ra một số tổn hại cho anh, có lẽ Trình Uyên không quan tâm đến nó.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hiện tại Lý Túc đã chết.

Mối thù này anh muốn báo.

Vì vậy, gọi điện thoại cho Lý Hải Tân nói “Tôi đã bị một cuộc phục kích, anh trai của tôi chết rồi.”

“tôi biết.” Lý Hải Tân trầm giọng nói.

Trình Uyên nói: “Tra, điều tra là ai làm, tìm ngay cho tôi.”

“Được.”

Lý Tịnh Trúc ngồi ở trong xe, nhìn Trình Uyên vẻ mặt đầy tức giận, nên không dám lên tiếng.

Lái xe chạy đến nhà Mục Tư Nhã, cách nhà cô ấy 100m rồi dừng lại.

Nhìn thấy những vòm bóng bay đầy màu sắc được dựng lên trước cửa nhà, trên cửa có những chũ hỷ hạnh phúc màu đỏ, và những người tụ tập từng nhóm ở cửa, nói chuyện cười đùa vui vẻ, Trình Uyên lòng đau như cắt.

Anh không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.

Anh thậm chí còn không biết mình xuống xe, nên bước trước chân nào nũa.

Những người này đều đang đợi đón dâu.

Mục Tư Nhã vẫn đang đợi chú rể của mình.

nhưng. . .

Thế nhưng là Trình Uyên vẫn là xuống xe.

Anh đi về phía nhà Mục Tư Nhã với ánh mắt đờ đẫn, giống như người mất hồn.

Những người đang đợi đội đón dâu của gia đình ở trước nhà đột nhiên không ngừng nô đùa, ngay cả nụ cười trên mặt của một số người cũng chưa xóa sạch, nhưng đều là sững sờ.

Một người đàn ông bê bết máu, lặng lẽ đi tới, bước tới trước nhà không nói lời nào, bước đi trên thang bộ, không nhanh không chậm cứ vậy mà đi.

Mọi người ở dưới lầu một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được hồn.

anh dường như đang suy nghĩ, đang là ngày đại hỷ như vậy, làm sao có thể gặp một người máu me be bét thế này được đây.

Máu khắp người anh, như thể anh vừa đánh nhau với ai đó.

Rất nhiều người đều bắt đầu bĩu môi, cảm thấy thất vọng quá.

Trình Uyên bước đến nhà Mục Tư Nhã, Lý Tịnh Trúc cũng vội vàng đi theo.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Uyên, mọi người trong phòng đều sững sờ.

Đặc biệt là Tân Thiến vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Tiểu Trình, cháu bị sao vậy?”

Nghe thấy tiếng gọi của Tân Thiến, Bạch An Tương từ phòng sau chạy ra, nhìn thấy Trình Uyên như người mất hồn.

“anh…. Anh làm sao vậy?”

“Sao lại bị thương nặng như vậy,mau, mau đi bệnh viện?” Tân Thiến lo lắng nói.

Lúc này, Mục Tư Nhã như hiểu ra có chuyện không ổn, vội vàng chạy ra khỏi phòng sau nhìn thấy Trình Uyên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mục Tư Nhã, đầu óc Trình Uyên như có sao vây quanh, ánh mắt nhìn thẳng.

Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.

ánh mắt của Mọi người đều tập trung vào Trình Uyên.

Một lúc sau, Mục Tư Nhã hỏi “Những người khác nữa đâu?”

“Anh ấy đâu? Ngươi không phải đi cùng anh ấy sao?”

“đội đón dâu đến rồi sao?”

“người đâu hết, ngươi lên tiếng đi chứ!”

Trình Uyên vừa mở miệng liền nhớ tới Lý Túc đã nói qua, kêu anh giúp anh ấy lừa gạt Mục Tư Nhã, cho nên Trình Uyên không biết phải nói cái gì nữa.

“anh ấy đâu?” Mục Tư Nhã dường như dùng hết sức lực của mình để chất vấn Trình Uyên, giọng nói rất lớn, mọi người ở dưới lầu hầu như có thể nghe rõ.

Trình Uyên chậm rãi lắc đầu nói: ” xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Mục Tư Nhã mắt trợn tròn, rồi hỏi “Sao ngươi lại nói xin lỗi?

“Lý Túc… chết rồi!” Trình Uyên trầm giọng nói..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi