ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Hửm? Chị nói thật sao?

Hai mắt Bắc Kiến Thụy sáng rực, nhanh miệng hỏi lại ngay Châu Ly. Cô dùng một ngón tay trượt dọc từ sống mũi của cậu ta xuống dưới môi mỏng ẩm ướt, động tác vô cùng quyến rũ. Bắc Kiến Thụy phút chốc hóa đờ đẫn, há hốc miệng đưa mắt nhìn Châu Ly chằm chằm không rời.

- Cậu nghĩ thử xem, tôi đang nói thật hay nói đùa?

Châu Ly nghiêng đầu ghé sát vành tai Bắc Kiến Thụy, ngân cao thanh âm trong trẻo. Chân tay Bắc Kiến Thụy muốn mềm nhũn cả ra, trong lòng vui mừng khôn xiết. Những người con gái đi theo sau cậu ta hằm hằm nhìn Châu Ly bằng ánh mắt hình viên đạn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

Bắc Kiến Thụy nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Châu Ly, sau đó nhắm mắt đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Chị đã có nhã ý, hà cớ gì Bắc Kiến Thụy lại dám từ chối?

Cậu ta vừa dứt lời, Châu Ly đã lạnh lùng thu tay về. Cô cong môi nhìn Bắc Kiến Thụy, nhún vai đáp gọn:

- Ồ! Lời nói thoảng gió bay. Cậu nhóc, đừng nên tin một cách tùy hứng như thế chứ?

Nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Châu Ly rời đi sau khi trêu chọc mình giữa đám đông, Bắc Kiến Thụy không hề giận dữ. Ngược lại, cậu ta vẫn nhìn theo cô chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Lưu Mai Phụng đi sau Châu Ly, vừa cảm thấy buồn cười trước hành động trêu đùa thanh niên trai trẻ của em gái, lại vừa lo lắng thay Châu Ly. Thế lực của nhà họ Bắc cũng không hề đơn giản, đã có vài chục năm chinh chiến trên thị trường kinh tế trong nước, thương hiệu cùng danh vọng không phải hạng tầm thường. Chỉ có điều, chật vật mãi ông bà Bắc mới sinh được Bắc Kiến Thụy. Do vậy, đối với nhà họ Bắc, cậu quý tử bảo bối này còn đáng giá hơn khối tài sản hàng vạn tỉ kia gấp bao nhiêu lần.

Trải qua cuộc đua lần này, Châu Ly cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô vươn tay lên cao, cười tới nỗi híp cả hai mắt:

- Cảm ơn chị nhiều! Nhờ có chị mà em được thoải mái thả lỏng như thế này!

Lưu Mai Phụng khoác vai em gái, khoái chí trả lời:

- Hy vọng em sẽ vui vẻ hơn. Nên nhớ, đàn ông tốt thì trân trọng. Đàn ông hư hỏng... không đáng!

Tuy Lưu Mai Phụng chỉ muốn an ủi em gái, nhưng trong lòng Châu Ly lại ngầm âm ỉ những nỗi buồn man mác. Suy cho cùng, cô đã trót yêu Cố Tử Khâm, đâu phải nói quên là quên dễ thế được. Châu Ly thở dài, cố gắng gượng cười chống chế. Lưu Mai Phụng muốn đi hẹn hò nên đã về trước. Sau khi tạm biệt nhau, Châu Ly từ chối nhận thưởng từ phía ban tổ chức, lên xe trở về nhà.

Cô không cần tiền, cũng không cần danh xưng của họ. Thứ cô cần nhất lúc này chỉ là những giây phút thoải mái, có thể giúp Châu Ly dễ dàng quên đi đau thương, oán hận của cuộc hôn nhân không được hạnh phúc.

Xe moto lướt ngọt trên những khúc cua gắt gao, nhưng dưới sự điều khiển chắc chắn của Châu Ly, phong thái lái xe cũng trở nên rất quyến rũ. Cuộc đua kết thúc vào lúc hơn hai giờ sáng. Bầu trời tối tăm, lạnh lẽo, gió lùa vào từng lọn tóc mềm mại của Châu Ly như trêu đùa, m ơn trớn.

Đường đêm khá vắng vẻ, chỉ có vài bóng người cô đơn đi lại trên đường. Khi cô sắp sửa rẽ vào một hướng khác, phía sau gương chiếu hậu bỗng chiếu rọi hình ảnh một chiếc xe oto mui trần đang lẽo đẽo bám theo sát. Do trời tối nên cô không nhìn rõ người đi phía sau, chỉ có thể lờ mờ đoán ra được trên xe có khoảng ba, bốn người.

Tốc độ của họ không nhanh, không chậm. Nếu Châu Ly tăng tốc độ nhanh, chiếc xe kia cũng sẽ tăng vận tốc theo. Châu Ly hừ lạnh, vặn ga lao vọt lên. Đúng như cô dự đoán, đám người kia cũng tăng tốc độ, lao đi theo cô ngay lập tức.

Nếu dựa vào tài điều khiển xe thường ngày, Châu Ly có thể dễ dàng cắt đuôi bọn chúng. Tuy nhiên, chỉ khoảng hơn một phút sau, xảy ra tình huống đột ngột làm Châu Ly không kịp trở tay. Từ trong góc đường, một bóng dáng nhỏ nhắn lao vụt ra, chắn ngay chính giữa mặt đường. Đứa trẻ vô gia cư mặt mũi nhem nhuốc, trên tay ôm một con mèo nhỏ, ngơ ngác đứng ngay trước mũi xe.

Rầm... rầm...

Châu Ly chỉ kịp đánh lái khẩn cấp hòng bảo vệ tính mạng cho đứa trẻ, còn cô cùng chiếc xe moto trượt lái, lao thẳng vào vệ đường, sau đó lăn mạnh vài vòng, tạo thành những vệt cào kéo dài.

- Ôi! Chết tiệt!

Châu Ly ôm bàn tay xước xát rướm máu, nhăn mặt chửi thề. Đứa trẻ gặp phải cảnh này, ngây thơ gào lên khóc thét, sau đó co giò chạy biến vào trong một con ngõ nhỏ hẹp. Chiếc xe phía sau cũng dừng lại, cửa xe được mở ra. Hai người con gái cùng một thanh niên bặm trợn hừ lạnh bước xuống, trên tay chúng còn cầm theo các thanh côn sắt, vung vẩy theo từng động tác.

Vừa nhìn rõ khuôn mặt của ba kẻ này, Châu Ly liền nhận ra ngay. Người con gái tóc tém màu đỏ đi đầu chính là cô gái bám theo Bắc Kiến Thụy như đỉa đói trong suốt buổi thi đấu diễn ra. Đánh ghen ư? Châu Ly cười nhạo trong đầu một cách đầy chế giễu.

Cô gái tóc tém ngồi xổm xuống trước mặt Châu Ly, hống hách tóm lấy mái tóc dài của cô mà giật ngược ra phía sau, nghiến răng chất vấn:

- Con khốn này, mày dám giở trò quyến rũ Kiến Thụy hả?

Châu Ly ngửa cổ nhìn cô ta, cười cợt đáp:

- Phải, thì sao?

- Chó chết!

Cô ta trừng mắt quát lớn. Thái độ thách thức này của Châu Ly lại càng khiến sự ghen tuông trong người cô ta trỗi dậy mãnh liệt. Hai kẻ đứng sau bao vây xung quanh, sẵn sàng lao vào đánh cho Châu Ly một trận thừa sống thiếu chết.

- Kiến Thụy là của tao, của tao, nghe rõ chưa?

Sẵn bản tính thích trêu đùa đang cuộn trào trong người, Châu Ly vẫn chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Cô chu môi, cố tình tỏ ra kinh ngạc, tặc lưỡi đáp:

- Chậc... chậc... Kiến Thụy là của cô sao? Vậy thì... cô đã được chạm vào môi cậu ta lần nào chưa?

Câu hỏi này của Châu Ly làm cô ta lập tức biến sắc. Tuy miệng nói Kiến Thụy là người đàn ông độc quyền, nhưng ngay cả một cái liếc nhìn thôi cô ta cũng chưa được nhận, huống gì là chạm môi.

Toàn thân cô gái tóc tém đỏ bừng, giận dữ vung côn sắt toan quật xuống người Châu Ly, cùng với tiếng hét inh tai:

- Tao quật chết mày! Khốn khiếp!

Beng... beng...

Âm thanh chói tai từ chiếc côn sắt phát ra, tựa hồ như muốn đục thủng màng nhĩ của những người có mặt ở đó. Bàn tay cầm côn vừa giơ lên cao của cô gái tóc tém, chưa kịp quật xuống đối phương lập tức bị chặn lại. Châu Ly nắm chặt cổ tay cô ta, dùng lực siết mạnh. Hai mắt cô vằn lên những tia máu hồng nhạt, biểu cảm này cho thấy Châu Ly đang rất giận dữ.

- Hừ! Mới tí tuổi ranh bày đặt đánh ghen! Bà đây đã trải qua một đời chồng mà còn chẳng thèm chấp vặt lũ cướp chồng. Vì một gã đàn ông không quen biết rồi làm tổn thương người khác, có đáng không, hả?

Cô gằn giọng mắng, toàn bộ những uất ức, bức bối kìm nén trong lòng bung trào mãnh liệt. Ba kẻ trước mắt đờ đẫn, há hốc miệng nhìn Châu Ly chằm chằm, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc. Châu Ly hất mạnh tay, làm cô gái tóc tém ngã chúi ra phía sau, tấm lưng thon nhỏ bị đập xuống nền xi măng đầy đau đớn.

Hai kẻ đi theo muốn xông lên bảo vệ bạn, nhưng bắt gặp ánh mắt rực lửa của Châu Ly, lý trí lại bị lung lay. Cuối cùng, cô gái tóc tém kia đành phải ấp úng, phẩy tay ra hiệu thoái lui.

- Tôi... chúng tôi không thèm chấp vặt với chị. Mau về mà dạy bảo ông chồng hư hỏng của chị đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi