ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Thật phiền phức!

Châu Ly mệt mỏi dựng lại chiếc moto đã bị ngã văng ra đất, miệng lẩm bẩm khó chịu. Chờ sau khi chân chống xe đã được dựng lên, cô ngồi phịch xuống vỉa hè, vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay mà thở dài buồn bã. Chung quy lại, Châu Ly vẫn chưa thể quên được những thất vọng và chua xót xảy ra giữa cuộc hôn nhân tưởng chừng như hạnh phúc của mình. Cô nhếch môi cười nhạt, cứ thế ngồi yên lặng nhìn ngắm bóng hình cô độc của mình phản chiếu trên mặt đất.

Cộp... cộp...

- Thất tình ư? Lần đầu tiên tôi trông thấy em tuyệt vọng tới đáng thương như thế này?

Châu Ly không ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân giọng nói. Cô vuốt nhẹ chóp mũi, im lặng không đáp. Người đàn ông điển trai thần thần bí bí vẫn kiên nhẫn đứng chắn trước mặt cô, tiếp tục dò hỏi:

- Tôi có thể mời em nhậu một lần được không?

- Anh im đi!

Châu Ly bực bội gắt gỏng. Cô đang muốn được yên tĩnh một lần, nhưng hết người này tới kẻ khác làm phiền. Cảm giác vô cùng khó chịu! Biết tâm trạng của Châu Ly lúc này không được tốt, người đàn ông lặng lẽ buông ra tiếng thở dài. Sau đó, anh xoay người rời đi.

Khóe mắt Châu Ly cay xè. Cô đứng bật dậy, chạy nhanh về phía người đàn ông, đưa tay tóm lấy vạt áo da màu đen của anh. Khi anh trông xuống, bắt gặp đôi mắt tròn to lấp lánh nước đang ngước lên nhìn anh, rưng rưng mấp máy môi:

- Tôi thất tình rồi. S, anh phải chịu trách nhiệm!

S mỉm cười dịu dàng, choàng tay ôm Châu Ly vào trong lòng. Vòm ng ực vạm vỡ của anh che phủ khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước, trở thành yên bình vững chãi cho Châu Ly dựa dẫm vào giờ khắc này. Tuy người đàn ông nguy hiểm kia là một tội phạm giết người, nhưng Châu Ly lại không hề cảm thấy sợ anh.

S nâng cằm nhỏ của Châu Ly lên cao, dùng chóp mũi cao vút cọ nhẹ lên mũi hồng đang liên tục sụt sịt. Giọng nói của anh bắt đầu trở nên mềm mại hơn nhiều:

- Đi thôi! Em muốn gì, tôi chiều!

Biển đêm vắng vẻ, thưa thớt không một bóng người. Tiếng sóng vỗ dào dạt tựa hồ như đang cười nhạo cho chính sự ngu ngốc, cả tin vào chồng mình của Châu Ly. Cô ngồi dựa lưng vào cơ thể to lớn bên cạnh, trên tay còn cầm một chai bia lạnh S vừa mua cho.

Ừng ực...

Châu Ly ngửa cổ uống cạn nửa chai, hơi men chảy cả xuống ngần cổ trắng nõn, làm da thịt cô nhanh chóng truyền tới cảm giác lạnh buốt. Châu Ly chỉ tay lên trên bầu trời cao rộng, mở miệng hét thật to:

- Cố Tử Khâm, thứ đàn ông tồi tệ!

Khóe môi S co giật liên tục. Anh ngơ ngác nhìn theo Châu Ly, vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa không biết nên làm gì cho phải. Châu Ly uống chút đã say, tiếp tục chụm tay vào miệng gào lớn:

- Cố Tử Khâm, đồ con rùa rụt cổ. Hức... hức!

Mắng Cố Tử Khâm đã đời, Châu Ly nhăn mặt khóc lớn, sau đó gục đầu vào ngực S, vung tay đấm thùm thụp. Tuy bị cô đấm đau, nhưng S vẫn không hề cảm thấy tức giận. Anh vuốt v e mái tóc mềm mại của cô, thở dài nói:

- Nếu như... Tôi chính là người đàn ông em yêu, liệu em có căm ghét tôi như thế này không?

Tinh thần của Châu Ly đã không còn ổn định, vì vậy nên cô đâu thể nghe ra những ẩn ý trong lời nói của S. Hai tay Châu Ly vòng qua cổ S, ôm chặt lấy anh không chịu buông. Càng mắng, Châu Ly càng thêm khóc to hơn. Cuối cùng, cô nấc lên vài tiếng, buồn bã nói:

- S, anh có yêu tôi không?

Quai hàm của S phút chốc cứng ngắc. Anh nhìn Châu Ly chăm chú, não bộ hoàn toàn trống rỗng. Yêu hay không yêu ư? Với câu hỏi đường đột này, S biết trả lời thế nào cho phải. Châu Ly vẫn im lặng chờ đợi đáp án của anh. Mãi sau, cô mới thất vọng, tựa đầu vào vai S chế giễu:

- Không có ai yêu tôi. Sẽ không!

S mỉm cười dịu dàng, lén lút đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến. Hai người tựa đầu vào vai nhau, yên bình ngắm biển đêm. Đây là lần đầu Châu Ly cùng người lạ ngắm biển như thế này, xúc cảm cũng thật khác biệt. Ở bên cạnh S, cô luôn nhận được sự bình yên và an toàn. Giống hệt như... Cố Tử Khâm!

- Muộn rồi! Tôi đưa em về nhà!

Nhìn đồng hồ đã điểm gần ba giờ sáng, S vội vàng lay vai Châu Ly, đánh thức cô khỏi giấc ngủ chớp nhoáng. Suốt hai tiếng đồng hồ vừa qua, anh đã giữ nguyên một tư thế, không dám nhúc nhích, cử động cơ thể, tất cả chỉ vì muốn để Châu Ly ngủ một giấc thật ngon.

Nghe tiếng gọi, Châu Ly mơ màng mở mắt, lý trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi ngủ dậy. Cô chạm tay lên má S, miệng bất giác gọi tên chồng:

- Cố Tử Khâm, sao hôm nay nhìn anh đẹp trai lồ ng lộn thế này?

S không phản kháng, để mặc cho Châu Ly muốn làm gì thì làm. Cô nhéo hai bên má của anh, lại tát nhẹ vài cái. Anh biết cô đã say, bây giờ thần trí mông lung, dễ làm ra những hành động không thể kiểm soát.

Châu Ly kéo mạnh cổ áo sơ mi của S, đem khuôn mặt điển trai kia áp sát tới môi miệng mình. Cô dùng lưỡi li3m nhẹ lên môi dưới của S, đôi mắt to tròn trở nên đầy dụ hoặc.

- Em muốn sinh con!

- Hả? Cái gì... Sinh con?

S kinh ngạc hỏi lại Châu Ly lần nữa. Nhận được cái gật đầu lia lịa của cô, S càng được phen thất kinh. Người con gái này khi say thật mạnh bạo! Trong lúc S còn đang mơ màng đánh giá, Châu Ly đã nhân cơ hội đẩy mạnh anh nằm ngửa trên cát, còn bản thân thì dang rộng hai chân thon, ngồi lên bụng anh chễm chệ.

S muốn vùng dậy nhưng trước mặt lập tức tối sầm. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia đã cúi xuống hôn lên môi anh, chủ động điều khiển chi3c lưỡi ẩm ướt linh hoạt mà bóc tách, khám phá bên trong khoang miệng thơm tho. Dưới sự k1ch thích thuần thục của Châu Ly, nhiệt độ cơ thể S càng ngày càng tăng cao. Khi từng ngón tay nhỏ bé của Châu Ly lướt dọc trên lồ ng ngực vạm vỡ, máu nóng tại phần dưới S bắt đầu sôi sục.

- Châu Ly! Em có biết mình đang làm ra chuyện hồ đồ gì không?

Ngữ điệu của S đã trở nên run rẩy. Hai tay anh đặt hờ trên eo nhỏ Châu Ly, mấp máy môi thủ thỉ.

- Suỵt! S! Anh không có quyền được nói. Tôi muốn anh!

Châu Ly cong môi nở nụ cười quyến rũ, eo nhỏ hơi di chuyển trên bụng S, tạo thành những âm thanh cọ xát sột soạt đê mê. Chiếc áo sơ mi S mặc dần dần bị cởi ra. Rất nhanh sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn vội vàng luồn lách vào, tìm kiếm phần ngực vững chãi của S mà liên tục x0a nắn.

S muốn lật người ngồi dậy, nhưng Châu Ly nhất định không cho anh cơ hội. Cô đè mạnh S xuống cát, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng mình, bình tĩnh cởi áo crop top đang mặc bên ngoài.

- Cố Tử Khâm! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là phản bội!

Châu Ly vẫn liên tục lải nhải mắng chồng. Lúc tỉnh lúc say, khi cô nhìn xuống người đàn ông phía dưới lại nhận nhầm S thành chồng. Nhưng đối với Châu Ly bây giờ, mọi sự đã không còn quan trọng nữa.

Tách... tách...

Thời tiết bắt đầu chuyển mưa. Những hạt nước mát lạnh nhỏ ướt xuống bờ cát vàng, bao phủ dần dần bờ vai trần quyến rũ của Châu Ly cùng S. Mái tóc anh và cô nhanh chóng ngấm nước, trở nên ướt sũng. Mưa lạnh càng thêm k1ch thích sự cuồng nhiệt đang bùng lên mạnh mẽ. Châu Ly ôm chặt cổ S, cùng anh thực hiện nụ hôn kiểu Pháp say mê. Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng di chuyển dọc hõm lưng quyến rũ của cô, đắm đuối đáp trả những mân mê hoan lạc chủ động câu dẫn mình.

"Em từng hỏi, tôi có yêu em không ư?"

Ừm... Phải nói như thế nào nhỉ?

"Có! Tôi... đã thực sự động lòng bởi em, từ rất lâu về trước!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi