ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Sao vậy? Ăn sạch tôi xong lại muốn vội vàng chùi mép ư?

S nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang cố gắng trốn tránh ánh mắt của anh lúc này, buồn cười cất giọng hỏi.

Bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, Châu Ly vô cùng xấu hổ, vội vàng né người từ chối, phủ nhận tất cả:

- Do tôi say, được chưa? Nếu không muốn thì tôi sẽ... tôi sẽ...

- Em sẽ làm gì?

Đột nhiên, S vòng tay ôm choàng lấy Châu Ly, cong môi hỏi dò. Vòng eo thon nhỏ của cô bị bàn tay cứng rắn của anh siết lại thật chặt, ép Châu Ly phải nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu thẳm từ mình. Lồ ng ngực trần của anh đập ngày càng nhanh, nhiệt độ da thịt cũng trở nên hết sức nóng bỏng.

Hai người họ ngồi ôm nhau thật chặt trên bờ cát mỏng ướt, toàn thân sũng nước, bối rối nhìn nhau chằm chằm.

- Đừng! Tôi không muốn chúng ta tiến xa hơn!

Châu Ly cúi thấp đầu, ngại ngùng nói.

Sự việc xảy ra giữa họ quả thực đã quá mức cực hạn của Châu Ly. Cô biết, bản thân buông thả, qua đêm cùng S như thế này đã là sai lầm, vậy thì còn lý do gì để có thể trách móc Cố Tử Khâm được nữa.

"Ông ăn chả, bà ăn nem!"

Bây giờ, Châu Ly mới hiểu được câu nói này lại chính xác như thế nào. Cô cười nhạt, dùng tay vốc một nắm cát, đem ném thật mạnh lên cao. Từng hạt cát nhỏ li ti bay tán loạn trong không gian rộng lớn, hòa cùng với gió đêm và sóng biển. Phía trước, bình minh bắt đầu ló dạng, đem theo hơi lạnh phả vào từng giác quan của Châu Ly. Cô hơi run, được S vòng tay ôm sát vào người, cơ thể cũng ấm áp hơn rất nhiều.

S chu môi, hôn lên trán Châu Ly, dịu giọng nhắc nhở:

- Đi thôi! Tôi đưa em về!

- Không cần! Tôi có thể tự về được!

Châu Ly lập tức phản đối. Sau khi mặc xong quần áo, chỉnh lại đầu tóc sao cho gọn gàng, Châu Ly đứng dậy, lên xe trở về nhà. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô, S âm thầm nở nụ cười thâm trầm. Ánh nhìn ôn nhu này, anh chỉ dành cho duy nhất mình cô.

Khi Châu Ly trở về nhà, Lưu Mai Phụng vẫn chưa về. Ông bà Lưu chuẩn bị cho cô thật nhiều món ngon, chờ Châu Ly dùng bữa xong hết mới dịu giọng nói:

- Ông bà thông gia vừa gọi tới!

Hả?

Châu Ly ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cha mẹ, âm thầm thở dài. Vậy là, mâu thuẫn giữa cô và Cố Tử Khâm, ông bà Cố cũng đã biết. Từ sau cái chết của Cố Tịch, mối quan hệ bố mẹ chồng - con dâu cũng đã được cải thiện rất nhiều. Tuy nhiều tháng nay họ không gặp nhau, nhưng ông bà vẫn thường xuyên liên lạc với Châu Ly để hỏi han tình hình.

Nhắc tới Cố Tử Khâm, trong lòng Châu Ly lại thêm thất vọng. Từ sau khi cô bỏ về, Cố Tử Khâm cũng chưa tìm tới. Lại thêm, ngay cả liên lạc anh đều lờ đi, không thèm gọi hay nhắn tin cho Châu Ly một lần. Đây chính là cách thức tuyệt tình phũ phàng nhất mà Cố Tử Khâm dành cho cô ư?

- Con lên phòng nghỉ ngơi một chút!

Châu Ly cố gắng mỉm cười, bày ra khuôn mặt vui vẻ giả tạo nhất. Cô nằm dài trên giường, đột nhiên phát hiện phần bụng của mình vô cùng đau nhức. Châu Ly liên tục xoa bụng, nhăn mặt xuýt xoa. Hình ảnh Cố Tử Khâm ân cần chườm nước ấm, an ủi Châu Ly mỗi khi cô bị ốm lại hiện lên rõ nét. Châu Ly tủi thân, không thể phủ nhận rằng cô nhớ Cố Tử Khâm nhiều như thế nào.

Con người tồi tệ!

Châu Ly tức giận mắng lớn, ném phăng chiếc nhẫn cưới kim cương đắt tiền của họ xuống đất. Leng keng... leng keng... Chiếc nhẫn xoay vòng, rơi xuống kẽ cửa. Hôn nhân viển vông, tình yêu quá nhạt nhẽo.

.................................

- Chết tiệt! Thằng khốn này!

Tại một tầng hầm lớn, xung quanh chất đầy vũ khí hạng nặng, một nhóm người mặc áo đen đang ngồi tụ tập xung quanh bàn tròn. Gương mặt kẻ nào, người nấy đều lạnh tanh, cao ngạo xen chút độc ác, tàn bạo. Dưới mặt đất là tấm ảnh chụp S bị ném lăn lóc, chính giữa ghim thẳng một con dao nhỏ.

Gã đàn ông vương trượng ngồi vắt chân trước mặt, nhếch môi cười nhạt:

- Tung tích của hắn thần thần bí bí, có khác gì mấy hồn ma lang thang hay không?!

Đám người áo đen nghe vậy, lập tức cười ồ lên. Chúng vỗ tay đen đét, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của S tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lưu gia...

Cộc... cộc...

- Tiếng gì vậy?

Châu Ly đang nằm quay lưng ra phía cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rền rĩ. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ngoài cửa sổ có bóng đen lạ hoắc đang đứng lù lù đợi mình. Châu Ly có chút kinh ngạc, cẩn thận bước tới cửa sổ, nhẹ nhàng vén chiếc rèm lên.

Ngay khi nhìn rõ người vừa tới là ai, cô liền thở phào nhẹ nhõm. S đã len lút trèo lên cửa sổ tầng hai từ lúc nào, trên tay còn cầm theo bó hoa nhỏ xinh. Anh chìa bó hoa về phía Châu Ly, gãi đầu nói:

- Em rất thích hoa nhỉ?

Châu Ly chưa vội cầm lấy bó hoa ngay, nhíu mày thắc mắc:

- Anh dám lén lút trèo tường vào đây ư? Ngộ nhỡ cha mẹ tôi trông thấy thì thế nào?

Trường hợp này không phải S chưa từng nghĩ qua. Anh cười khì, nhẹ nhàng đáp:

- Cứ xem tôi là một gã trộm đi!

Ngừng một lát, anh bổ sung thêm:

- Gã trộm đánh mất trái tim của em!

Trước câu nói đùa vui này, Châu Ly chỉ tủm tỉm cười, cầm lấy bó hoa anh đưa mà ôm vào lòng. Mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp hai bên sống mũi, khiến Châu Ly vô cùng thích thú. Cô nhắm mắt hít hà, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Trông thấy Châu Ly vui vẻ như thế, S cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Anh chống cằm lên bàn tay, nghiêng đầu ngắm nhìn Châu Ly. Người con gái tuyệt vời này cớ vì sao luôn gặp chuyện buồn như vậy?

- Ly hôn đi! Em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc!

S đột nhiên lên tiếng.

Nụ cười trên môi Châu Ly chợt tắt. Cô thở dài, im lặng nói:

- Chuyện riêng của tôi, đâu cần anh quan tâm!

S muốn nói thêm gì đó nhưng tâm trạng của Châu Ly đã trở nên thực sự tồi tệ. Cô xoay người bước vào bên trong, để mình S đứng bên cửa sổ ngơ ngác. Chờ tới khi đèn điện trong phòng đã tắt, S mới rời đi. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh phảng phất nét buồn khó hiểu. Nếu hạnh phúc đối với anh là một loại tình cảm quá đỗi xa xỉ, vậy thì anh sẽ để người con gái này hưởng toàn bộ hạnh phúc mà anh có.

Châu Ly nằm dài trên giường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bó hoa hồng đỏ rực S tặng. Trong đầu cô lúc này liên tục xuất hiện hình ảnh của Cố Tử Khâm và S. Hai loại cảm xúc kì lạ liên tục đấu tranh lẫn nhau, dày vò nhau, làm tâm trạng Châu Ly trở nên cực kỳ tồi tệ. Cô hít thật sâu một hơi, lặng lẽ rơi nước mắt.

Vì mệt mỏi nên Châu Ly đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Lúc cô tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa sổ xuất hiện một hộp nhỏ màu đỏ tươi, được đặt cẩn thận trên bệ. Đây đâu phải món quà của S gửi tặng cô khi trước. Châu Ly nhớ lại, lúc S tới đây chỉ ôm theo duy nhất một bó hoa.

Cô nhíu mày, bước tới gần chiếc hộp, cầm lên xem xét một hồi. Trọng lượng chiếc hộp khá nhẹ, gần giống như hộp đựng nhẫn cầu hôn. Châu Ly mở ra xem xét, toàn thân lập tức cứng ngắc, lạnh toát cực điểm.

Bộp...

Chiếc hộp rơi bịch xuống đất, văng tứ tung bốn phía.

Châu Ly bịt chặt miệng để ngăn tiếng hét không vang lớn, loạng choạng giật lùi ra phía sau, suýt chút nữa đã ngã khuỵu trên nền đất lạnh lẽo.

Bên trong chiếc hộp này... là một ngón tay đứt lìa, đẫm máu đỏ tanh tưởi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi