ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Đôi mắt của S ngập tràn tia phức tạp. Anh hít thật sâu một hơi, không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận. Chưa nhận được câu trả lời của anh cũng đồng nghĩa với việc S đang ngầm thừa nhận những gì Phượng Nghịch nói là thật.

Phượng Nghịch cười mỉm, nét mặt lộ vẻ buồn bã. Đã trôi qua thật lâu rồi, thời gian cũng đã không còn chậm chạp lăn bánh như những ngày trước... Vậy mà cớ sao, cô vẫn cố chấp yêu đến điên cuồng người đàn ông này.

S nhếch môi cười nhạt, sau đó lén lút thở dài một tiếng. Chuyện giữa anh và Châu Ly, biết nói gì cho phải. Nếu nói yêu cũng không đúng, không yêu lại càng sai, điên điên cuồng cuồng như một trò hề. Bản thân không thích thì thấy gì yêu đương. À nhầm, chẳng đáng mới phải.

Thấy S lạnh lùng xoay lưng rời đi, Phượng Nghịch cũng không cản anh lại nữa. Hình bóng cao lãnh của S dần dần khuất lấp sau hành lang tăm tối, mờ nhạt và ảo vọng.

Châu Ly gạt chân chống xe, mái tóc dài tung bay trong làn gió đông cuối tàn. Đôi mắt phượng u buồn chầm chậm hướng về phía tòa nhà cao chót vót đang ở ngay trước mắt. Cô biết, bản thân liều lĩnh tới đây để cứu nguy Cố Tử Khâm là một trò khờ dại. Thế nhưng, trái tim vẫn chẳng thể nào lừa dối chính mong muốn của mình.

Cố Tử Khâm xảy ra chuyện, Châu Ly cũng không thể sống yên ổn. Cả đời cô có lẽ sẽ chìm ngập trong day dứt và ăn năn. Vì lẽ, kẻ bắt cóc Cố Tử Khâm đã gửi ngón tay bị cắt rời của anh cho cô. Mục đích của hắn là gì, Châu Ly nhất định phải làm rõ cho bằng được.

- Cho hỏi tiểu thư đã có hẹn trước chưa ạ?

Nam nhân viên vội vã tiến về phía Châu Ly, nhẹ nhàng cúi đầu chào hỏi cô.

Châu Ly nhớ lại những gì được ghi trên giấy liền lập tức đáp ngay không chút do dự.

- Tôi muốn đến... căn hộ số 17. Xin hỏi chủ nhân của căn hộ này là ai?

Sắc mặt nam nhân viên lập tức biến đổi.

Anh ta lấm lét đảo mắt nhìn Châu Ly, sau đó lại quay sang đồng nghiệp đang đứng bên cạnh cầu cứu. Thế nhưng, những kẻ kia cố tình giả điếc, phớt lờ tình thế bí bách của anh ta.

Cuối cùng, nam nhân viên đành bất lực lên tiếng chống chế:

- Xin lỗi. Chủ nhân của căn phòng này đã đi công tác nhiều ngày. Chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin ngoài luồng nào khác, thành thật mong tiểu thư thông cảm.

- Hừ, các người định lừa tôi sao? Tôi là vợ của anh ta, anh ta dám giở trò cặp bồ với gái đi3m sau lưng tôi. Các người thích bao che, nối giáo cho giặc hửm?

Châu Ly nghiêm mặt nhìn nam nhân viên, giọng nói đanh thép răn đe khiến anh ta giật thót.

Anh ta lập tức bày ra bộ mặt oan ức, hai tay xua xua trước mặt mà giải trình:

- Không, không phải. Cô nhận nhầm người rồi. Chủ nhân căn hộ số 17 là một cô gái trẻ, đâu phải đàn ông!

Nói đến đây, nam nhân viên mới há hốc miệng chưng hửng, tẽn tò khi phát hiện ra bản thân vừa mới lỡ miệng tiết lộ ra điều cấm kị.

Anh ta đưa tay vỗ đét vào mặt, hai má đỏ ửng cả lên vì xấu hổ xen chút giận dữ. Châu Ly mỉm cười đắc ý, cầm lấy túi xách mà xoay lưng đi thẳng ra bên ngoài. Đúng như cô dự đoán, những người này đang cố tình giấu diếm một bí mật gì đó. Chính vì vậy, Châu Ly không rời đi ngay mà cố tình đánh lái vòng sang quán cà phê gần đó.

Cô tự gọi cho mình một ly nước cam, chọn hướng đối diện với tòa nhà sừng sững trước mắt. Trong đầu Châu Ly liên tục mường tượng ra nhiều sự việc phức tạp. Châu Ly biết mình không có thời gian nán lại lâu, nên cần phải nhanh chóng tìm cách thăm dò.

Oái oăm thay, WordWide lại đưa ra một quy tắc khác thường. Đó là ngoại trừ những cá nhân đã đăng ký thuê hoặc mua chung cư thì tất cả những ai muốn đặt chân vào đây đều phải có người bảo lãnh.

Bỗng, từ phía ngoài cửa vào, một bác gái lao công tay đang chùn lưng đẩy thùng rác ra bên ngoài đem đi đổ. Hai mắt Châu Ly lập tức sáng rực. Cô đứng phắt dậy, vội vàng trả tiền nước, gấp gáp đến mức không lấy cả tiền thối.

Chỉ còn cách duy nhất này, chắc chắn phải thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi