ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Bóng đèn vàng vọt khẽ lắc lư trong không gian tăm tối, không đủ chiếu rọi toàn bộ gian phòng tĩnh lặng. Trong một góc khuất, thân ảnh gầy gò ngồi trên xe lăn hơi đung đưa, cảm tưởng như sắp sửa gục ngã đến nơi vậy. Trạch Hiển ung dung ngồi ở vị trí sáng nhất, hai chân vắt chéo lên nhau, trên miệng còn phì phèo điếu thuốc đang cháy dở.

Hắn vốn là một con cáo già. Ghen ghét, hận thù Cố Tử Khâm đấy, còn muốn gi3t chết anh nữa kia nhưng nhất định không chịu để người của hắn dính vào vòng tù tội. Ngộ nhỡ, "đám chó săn" như trong suy nghĩ của hắn phát hiện ra, công ty và danh tiếng hắn dày công tạo dựng chẳng phải sẽ tan biến thành bọt biển hay sao?

- Cố Tử Khâm, chậc chậc. Sau bốn năm không gặp, tao thật mong chờ xem mày có thay đổi gì chưa đấy?

Người đàn ông ngồi trên xe lăn nghe vậy, lập tức rên ồ ồ lên mấy tiếng. Dường như anh ta muốn phản kháng, nhưng bản thân lại đang bị trói và bịt miệng, thành ra chỉ có thể chống cự bằng vài động tác yếu ớt. Hành động buồn cười này khiến Trạch Hiển rất vui. Hắn chống tay lên đùi, từ từ ngồi dậy, sau đó tàn nhẫn vung chân mà giẫm thật mạnh lên đùi người đàn ông.

Cơn đau xé buốt lập tức khiến anh ta trợn ngược hai mắt, tay chân càng thêm vùng vẫy dữ dội hơn. Trạch Hiển thừa hiểu, gã đàn ông đáng thương này chỉ là một con tốt thế thân. Muốn bẫy được hổ con, nhất định phải lăn xả vào trong hang hùm mới được.

Cạch...

Ngoài phòng, tiếng mở cửa giòn tan vang lên.

Trạch Hiển không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, cong môi cười đầy đắc ý.

- Đến rồi sao, thằng nhóc?

- A, xin lỗi!

Người phụ nữ mặc bộ đồ lao công vội vàng xua tay, rối rít giải thích.

- Tôi tới dọn dẹp phòng.

Trạch Hiển sa sầm cả mặt, tức giận quay phắt lại nhìn. Người phụ nữ đeo khẩu trang, dáng hình mảnh khảnh, mái tóc bù xù lôi thôi, len lén nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sợ sệt. Được thể, Trạch Hiển lại càng thêm ra uy, hất hàm chỉ về phía cửa chính đang mở, giục rối rít.

- Mau mau cút ra khỏi đây. Chưa có sự cho phép của tôi mà bà dám tự tiện đi vào hử? Muốn ông đây báo cáo lên giám đốc, đuổi thẳng cổ đi không?

Người phụ nữ nghe vậy, lập tức chắp tay lên trước mặt, hoảng hốt van xin.

- Là tôi không biết, tôi vô lễ. Xin anh tha cho tôi, tôi còn con nhỏ.

Trạch Hiển cảm thấy vô cùng phiền phức, xua tay, lừ mắt chửi mắng.

- Còn không mau cút xéo!

Chờ người phụ nữ xách xô đi khỏi, Trạch Hiển bèn làu bàu chửi bồi thêm mấy câu.

- Đúng là lũ ngu làm việc không đến nơi đến chốn.

Trong hành lang dài và rộng, người phụ nữ vội vàng bước đi thật nhanh, tiến thẳng vào khu vệ sinh dành cho phái nữ. Đứng trước tấm gương sáng loáng, cô từ từ tháo khẩu trang và cởi áo bên ngoài, để lộ thân hình bốc lửa cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Châu Ly nhếch môi cười thầm, cuốn gọn mái tóc dài mềm mại, lại cẩn thận kéo cổ áo cao hơn chút để che chắn một phần gương mặt. Khi nãy, trong lúc nói chuyện với Trạch Hiển, Châu Ly đã cố tình liếc nhìn vào phía trong gian phòng. Dựa vào tài quan sát lanh lợi của mình, Châu Ly dễ dàng phát hiện ra gã đàn ông bị trói ngồi trên xe lăn không phải Cố Tử Khâm.

Ngần ấy thời gian sống cùng nhau, Châu Ly đã quá quen thuộc với vóc dáng và tính tình của Cố Tử Khâm. Do vậy, kẻ thế thân mà Trạch Hiển đem ra nhử mồi chẳng khác gì trò mèo nhảm nhí.

Thế nhưng, mục tiêu hắn hướng đến vẫn là Cố Tử Khâm. Suy cho cùng, dù Trạch Hiển đã bắt được anh hay chưa, Cố Tử Khâm vẫn còn gặp nguy hiểm. Châu Ly không muốn làm ngơ trước nạn này của anh, do vậy vẫn bướng bỉnh quyết định ở lại theo dõi thêm chút nữa.

Cô rửa mặt qua loa, tô lại son môi, sau đó nhanh chóng bước ra bên ngoài. Vừa lúc đó, phía từ hướng nhà vệ sinh nam, một bóng người cao lớn cũng bước ra. Anh ta đi rất vội, gần như không chú ý thấy Châu Ly ở phía sau. Nhìn vào khoảng cách tương đối gần như thế, Châu Ly dám mạnh dạn khẳng định, đây chính là S.

S cũng có mặt tại nơi này, nhất định không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hoặc, đây chính là mưu kế đã được sắp đặt từ trước. Châu Ly rón rén bước theo sau anh, lồ ng ngực liên tục đập loạn nhịp.

Trong một khoảnh khắc ít ỏi nào đó, Châu Ly chợt nghĩ về Cố Tử Khâm. Nếu Cố Tử Khâm có thể đi lại được, chắc có lẽ dáng hình của anh cũng cao xấp xỉ như thế này. S bước đi rất vội, thoáng cái đã đi tới phía cuối hành lang tầng bốn. Anh đứng trước cửa phòng Trạch Hiển đang ở đó, dứt khoát gõ cửa ba tiếng, sau đó cao ngạo bước vào.

Châu Ly tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi, lập tức trở nên cảnh giác. S và Trạch Hiển ở cùng một chỗ, chứng tỏ khả năng họ quen biết nhau rất lớn. Cô đứng yên lặng, ánh mắt tò mò vẫn nhìn chằm chằm không rời.

Nếu quả thực những suy đoán này là sự thật, vậy thì...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi