ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Châu Ly không hiểu những gì S đang nói. Cô ngẩng cao đầu nhìn anh, chần chừ mãi mới lên tiếng hỏi tiếp:

- Nhưng nếu như Cố Tử Khâm thực sự oan uổng, vậy thì anh ấy phải tìm đủ mọi cách để chứng minh sự trong sạch của mình chứ?

- Bởi vì...

S lấp lửng, nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe, hút hồn của Châu Ly, cười nhạt đáp:

- Cố Tử Khâm chỉ là kẻ thế thân. Hung thủ thực sự gây án có thân phận không hề nhỏ.

Châu Ly há hốc miệng nhìn S, kinh ngạc không thốt lên lời.

Nếu S đã nói như vậy, phải chăng, Cố Tử Khâm đã biết điều đó và tự nguyện chấp nhận phần thiệt hơn về mình. Cách lựa chọn như thế có quá ngu ngốc hay không?

Nhìn Châu Ly trầm ngâm như vậy, S bỗng dưng cảm thấy hối hận vì đã nói cho cô biết một phần của sự thật. Anh không hề muốn cô gái nhỏ này sẽ gặp nguy hiểm. Càng biết nhiều, phần thiệt hơn càng thuộc về cô. Nếu Châu Ly gặp nguy hiểm, anh sẽ hối hận đến ngay cả khi chết.

Châu Ly thấy S không nói gì nữa, cô cũng hiểu hiện giờ anh đang muốn gì. Mặc dù cô còn rất nhiều thắc mắc hy vọng được S giải đáp, nhưng cô cố gắng kìm nén lại, đành thôi.

S đứng dậy, chỉnh lại quần áo, thành thật nói:

- Tốt nhất em hãy trở về nhà đi. Mọi chuyện ở đây đã có tôi lo liệu.

- Nhưng còn Cố Tử Khâm thì sao? Anh ấy sẽ mắc bẫy Trạch Hiển và gặp nguy hiểm.

Châu Ly vẫn không thể làm ngơ trước mọi chuyện. Đã đến đây rồi, cô nhất định sẽ cứu anh. Dù gì Cố Tử Khâm cũng đã bị liệt hai chân, tự thân vận động, làm sao anh đủ sức lực để đối phó với đám người thâm độc này.

S lắc đầu, nắm mạnh hai bả vai của Châu Ly, cương quyết ngăn cản:

- Tôi lấy danh dự khẳng định với em: chắc chắn Cố Tử Khâm sẽ an toàn quay về. Châu Ly, em ở đây chỉ thêm rắc rối.

Châu Ly nhìn sâu vào trong mắt S. Đôi mắt kiêu hãnh này chứa đầy đủ niềm tin và sự chân thành nhất, khiến cô cảm thấy yên tâm vô cùng. Phút chốc, trong cô bỗng dưng không còn trỗi dậy mớ cảm xúc ghét bỏ S nữa. Ngược lại, mọi thứ lại giờ đây lại hoàn toàn khác...

Châu Ly cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:

- Được rồi. Tôi nghe anh.

S mở hé cửa, cẩn thận nhìn ra phía hành lang rộng lớn.

Sau khi xác định bên ngoài an toàn, anh mới vẫy tay ra hiệu với Châu Ly, gọi cô lại gần mình hơn một chút. Châu Ly cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, lập tức tiến sát tới gần.

S lấy từ trong túi quần một con dao găm nhỏ mà sắc, trên thân khắc duy nhất chữ "S" uốn lượn mềm mại, nhìn qua là biết vật tùy thân của S.

Châu Ly định từ chối, nhưng S đã vội vàng nói trước:

- Nào nào, ngoan, nghe tôi. Em không biết thế giới này đáng sợ đến như thế nào đâu.

Cầm chiếc dao găm của S trong tay, Châu Ly cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cô thở phào, mỉm cười nhìn anh. Giờ phút này, cả S và Châu Ly không còn hận thù nhau nữa.

Trong đáy mắt của người đàn ông từng giết người ghê rợn kia, hiện tại chỉ còn tồn tại tình yêu và sự bảo vệ, che chở.

S đi trước dẫn đường cho Châu Ly. Mọi động tác của anh đều rất cẩn thận và chỉn chu. Gặp bất cứ kẻ lạ mặt nào, điều đầu tiên S làm đó là giơ tay ra hiệu để Châu Ly trốn vào bên trong. Ở nơi này, tai mắt của Trạch Hiển nhiều như ong vỡ tổ. Chẳng may hắn bắt gặp cảnh tượng Châu Ly và S đi cùng với nhau, người gặp nguy hiểm chính là cô.

Đến dưới cửa thoát hiểm, S mới yên tâm thở phào. Trước khi Châu Ly đi khỏi, S còn nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa đầu cô. Cô gái nhỏ này vẫn luôn làm anh không ngừng lo lắng. Nếu có thể, anh chỉ muốn nhốt cô vào trong lòng mình, vĩnh viễn không để cô chạy thoát.

Kể ra thì cũng buồn cười. Từ lần đầu gặp Châu Ly, mục đích của S chỉ là bịt đầu mối để tránh phiền phức. Dần dần, cá tính mạnh mẽ và đáng yêu của cô khiến anh mê đắm từ lúc nào không hay. Nhẹ nhàng và dịu ngọt đến như vậy.

Châu Ly ngây ngốc nhìn S, da mặt đỏ rần. Cô lúng túng rời đi, sau đó dần dần mất dạng sau đoàn người đông đúc.

S thở dài, xoay người trở về địa điểm đã hẹn với Trạch Hiển. Ngay khi cánh cửa mở ra, một họng súng đen ngòm lập tức chĩa vào thái dương của anh.

Trạch Hiển nhếch môi cười nhạt, khinh thường lên tiếng:

- Nói, mày và con ranh kia có mối quan hệ gì với nhau?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi