ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

S ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Trạch Hiển. Trước câu hỏi chất vấn này của anh ta, thái độ của S vẫn rất bình tĩnh.

Anh cười cười, nhún vai đáp:

- Anh muốn nói đến Lưu Châu Ly?

- Mày giả ngu à?

Trạch Hiển cười khẩy, họng súng đen ngòm vẫn chĩa vào thái dương của S, sẵn sàng bóp còi bất cứ lúc nào.

S giơ hai tay lên trước mặt, tạo ra dáng vẻ đầu hàng. Anh biết, Trạch Hiển đã phát hiện được mối quan hệ giữa Châu Ly và anh. Nếu bây giờ anh thừa nhận, Châu Ly sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Còn anh phủ nhận, Châu Ly vẫn sẽ nguy hiểm như anh đã dự liệu từ trước. Suy cho cùng, hiện tại S đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chạy không được mà ở lại cũng càng không được.

Trạch Hiển trừng mắt cảnh cáo S. Hắn cảm thấy bản thân quá thông minh khi lén lút cho người theo dõi S. Con người của S quỷ kế đa đoan đến như thế nào, Trạch Hiển còn lạ quái gì.

S nhếch môi cười nhẹ, thử hạ giọng thương lượng với hắn xem thế nào:

- Chuyện giữa tôi và anh nên để hai chúng ta tự giải quyết. Còn Lưu Châu Ly chẳng liên quan gì.

Trạch Hiển nào chịu để yên, không ngu mà đồng ý.

- Câm mồm. Tao hỏi mày và ả đàn bà kia có mối quan hệ như thế nào?

Hắn lặp đi lặp lại câu hỏi như vậy làm S dần dần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù anh dư sức đánh trả lại được Trạch Hiển, nhưng vệ sĩ của hắn quá mức đông đi, S cũng cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Nào ngờ, không đợi S trả lời, Trạch Hiển ra tay độc ác, trực tiếp bóp cò súng. S chưa kịp chuẩn bị phản đòn, chỉ kịp nghiêng người tránh né, nhưng viên đạn vẫn nhanh hơn một nhịp, ghim thẳng vào bả vai của anh. Áo thủng một lỗ, vẫn còn bốc khói mờ đục, máu tươi theo miệng vết thương nhanh chóng b ắn ra.

S cắn răng, co chân tung cước, đá một phát thật mạnh vào cánh tay đang giơ súng lên của Trạch Hiển. Dường như, hắn cũng không nghĩ S lại có thể phản đòn nhanh đến thế, bị anh đá cho một cước đau điếng, ôm tay lùi ra xa vài bước.

- Bắt lấy nó!

Trạch Hiển hét lớn, đám đàn em lập tức xông lên.

S sử dụng toàn bộ những chiêu thức mà mình đã học được chống trả, nhưng chẳng mấy chốc, vết thương mất quá nhiều máu khiến anh rơi vào tình thế đuối sức.

Trạch Hiển nhìn cánh tay sưng đỏ của mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bao nhiêu năm qua, hắn tin tưởng S đến thế, công việc gì máu mặt cũng đều giao cho anh. Vậy mà bây giờ, chỉ vì một ả đàn bà vô dụng mà S dám phản bội lại hắn.

Phi vụ lần này, Trạch Hiển muốn S giúp mình gi3t chết Cố Tử Khâm nhưng kế hoạch lại đổ bể hết chỉ trong gang tấc. Tức đến mức hai mắt long lên sòng sọc, Trạch Hiển chỉ hận không thể bắn chết S ngay bây giờ.

S chống cự một hồi, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Một gã vệ sĩ của Trạch Hiển lao tới, cầm theo cây gậy sắt đập mạnh vào đầu anh. Dòng máu tanh nồng chảy tràn từ đỉnh đầu xuống má, làm S tức khắc rơi vào tình thế choáng váng.

Anh loạng choạng chống tay đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực giằng lấy cây gậy, quật ngược lại vào người hắn. Đám thuộc hạ không dám dùng súng, vì tiếng ồn sẽ làm ảnh hưởng tới khách sạn, rất dễ khiến cảnh sát chú ý.

- Ngu dốt. Xông hết lên cho tao!

Trạch Hiển điên cuồng chỉ đạo.

S căm phẫn nhìn hắn. Muốn lật ngược tình thế này chỉ còn cách khiến gã đầu sỏ phải đứng ra hứng mũi chịu sào.

Nghĩ là làm, S lao lên, tách đám đông ra, nhanh chóng áp sát Trạch Hiển. Hắn ú ớ chưa kịp nói gì, S vung tay, dùng cùi chỏ đập thật mạnh xuống.

Rắc!

Tấm lưng cứng ngắc của Trạch Hiển vang lên tiếng gãy giòn tan. Hắn rú lên đau đớn, nằm vật xuống đất như con gián chết trôi. Thừa lúc đám người rơi vào tình thế lộn xộn, S nén đau, tung người nhảy qua lan can, nhảy xuống tầng trệt phía dưới. Ngay sau đó, bóng dáng anh mất hút, không để lại bất kì một dấu vết khả nghi nào khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi