[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



“Đậu Quân đi rồi”.

“Anh ta rời khỏi thành phố Giang Châu, rời khỏi thị trấn của các cô rồi, chắc vài năm nữa cũng không quay lại đâu”.

Tôn Hàn đi trên con đường dưới ánh đèn mờ rồi hờ hững nói.

Trần Hương do dự một lúc rồi hỏi: “Anh ta đòi… bao nhiêu tiền?”
Tôn Hàn ngoảnh lại nhìn Trần Hương với vẻ lạnh lùng, nhưng không trả lời.

Một lát sau, anh mới lấy một chiếc thẻ ngân hàng ở trong túi ra, sau đó vừa đưa cho cô ta vừa nói: “Đây là năm trăm nghìn mà anh ta bảo tôi trả cho cô, Đậu Quân nói dù mình có vô liêm sỉ đến mấy thì cũng không lấy tiền của phụ nữ”.

Ngay sau đó, Trần Hương đã thất thần rồi lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Không lấy, không lấy tiền ư?”
Gã chẳng những không đòi một xu nào, đã thế còn trả lại năm trăm nghìn đã lấy của cô ta.

Sao có thể?
“Sở dĩ anh ra đòi cô tiền thật ra là vì muốn níu kéo tình cảm, tưởng cô sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nhưng giờ thì anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng anh ta, chứ không có tình cảm gì”.


“Nếu vậy thì ai đi đường nấy thôi”.

“Trần Hương, Đậu Quân nhờ tôi chuyển lời tới cô là anh ta không trách cô chuyện năm xưa!”
Dứt lời, Tôn Hàn không để ý đến Trần Hương đang ngây ra nữa, anh châm một điếu thuốc rồi thong thả đi sang con đường phía đối diện rồi dần biến mất.

Anh không muốn đánh giá chuyện tình cảm của người khác, còn với Trần Hương thì anh cũng chỉ nói được đến thế thôi.

Còn sau này, cô ta sẽ ra sao? Lấy một người chồng giàu, làm thương nhân hay dính phải một tên nghèo khó hoặc ly hôn vài ba lần thì cũng không liên quan đến anh.

Nhưng Tôn Hàn tin, cả đời này, Trần Hương sẽ không bao giờ quên có một người tên là Đậu Quân từng thích cô ta.

Đồng thời cũng là người bị cô ta phụ bạc.


Màn đêm rực rỡ lãng mạn.

Nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều tội ác và sự truỵ lạc.

Trên một con đường vắng có một quán trà, đang có mấy người ngồi đánh mạt chược ở bên ngoài.

Tầng thứ hai của quán có vẻ rất thần bí.

Những khách hàng bình thường không được phép đi lên.

Quán trà có một cái tên rất hay là Mạch Thượng Thuỷ Hương, nhưng ai cũng biết đây thực chất là một sòng bạc.

Tầng một là quán trà, nhưng tầng hai là một sòng bạc thứ thiệt.

Nghe đồn, một đêm ở đây nhiều nhất đã cá cược lên đến hơn tám triệu, nên Mạch Thượng Thuỷ Hương rất có tiếng với dân cờ bạc.

Dù thành phó Giang Châu không thiếu những nơi như thế này, nhưng hoạt động theo kiểu của Mạch Thượng Thuỷ Hương thì khá hiếm.

Trong con mắt của những người bình thường thì sòng bạc sẽ là nơi ồn ào và đầy khói thuốc.

Nhưng thật ra đó là những sòng bạc nhỏ, hay còn gọi là nơi cá cược ít tiền.

Nơi cá cược lớn thật ra rất quy củ, dù khi đặt cược, người chơi run tay và vã mồ hôi, nhưng mặt lúc nào cũng tỉnh bơ.


“Lâm Hữu, hình như vận may của ông hết rồi đấy.

Tôi lại được JQK rồi, ông phải trả tôi gấp ba, chín trăm nghìn nha! Thế là tối nay, ông đã thua hơn hai triệu rồi, hay dừng đi, hôm khác báo thù sau!”
Người lên tiếng là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tai bấm khuyên, ăn mặc loè loẹt.

Họ đang chơi ba cây, miễn không chơi ăn gian thì ai may hơn sẽ thắng.

Nhưng cờ bạc mà không lừa bịp thì chỉ có các con bạc tự lừa chính mình thôi.

Người đàn ông đang chơi với Lâm Hữu là Tạ Tiểu Thao - khách quen của Mạch Thượng Thuỷ Hương, trò mà gã thích nhất là ba cây.

Tối nay, những người khác chỉ là vai phụ mờ nhạt, còn con bạc lớn thật sự là Lâm Hữu - bố của Lâm Mỹ Quyên.

Ông ta nghiện cờ bạc đã mười mấy năm, nghiện bao năm thì thua cũng bấy nhiêu.

Nhưng nếu tính tổng số tiền ông ta đã thua suốt bao năm qua cũng không nhiều bằng mấy tối nay.

Thậm chí ông ta còn vay nặng lãi thêm mười triệu rồi!
“Sao vẫn thua nhỉ! Đen thế!”
Trán Lâm Hữu mướt mồ hôi, nhưng bàn tay thì lạnh toát: “Thêm ván nữa!”
Mấy hôm trước, ông ta được một người giới thiệu đến Mạch Thương Thuỷ Hương chơi.

Tối đầu tiên, ông ta đã thắng hơn hai trăm nghìn, khoái chí, tối ngày hôm sau ông ta còn thắng đậm hơn lên đến hơn tám trăm nghìn.

Mới có hai tối mà đã thắng hơn triệu, Lâm Hữu còn tưởng sau khi thua bạc cả nửa đời người thì vận may của ông ta đã đến rồi.

Nhưng đến tối thứ ba thì ông ta không còn nghĩ vậy nữa.

Hôm đó, ông ta đã thua hơn bốn triệu.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, ông ta đều thua, con số đã lên đến hàng chục triệu.

Ông ta đã cầm cố căn biệt thự của Tôn Hàn, ngoài ra còn vay nặng lại bên ngoài thêm mười triệu.

Lâm Hữu đã hoàn toàn sa đoạ.

“Lâm Hữu, ông muốn chơi thì tôi không có ý kiến, ai ở đây cũng biết ngoài thắng với thua ra thì Tạ Tiểu Thao tôi cái gì cũng sợ! Nếu ông dám chơi thì tôi chiều hết!”

Tạ Tiểu Thao khinh bỉ nhìn mặt bàn của Lâm Hữu rồi châm chọc: “Nhưng quy tắc trên bàn cược là phải có tiền, giờ ông còn xu nào đâu! Hay thôi để mai có tiền rồi chơi tiếp nha?”
Lâm Hữu đã thua đến mụ mị đầu óc nên giận dữ nói: “Có mấy đồng mà cậu lại sợ tôi không trả à? Công ti của con gái tôi sắp ra thị trường rồi, đến lúc ấy đừng nói có vài triệu này, kể cả mấy chục triệu thì cũng không thành vấn đề với tôi! Tạ Tiểu Thao, hay cậu cho tôi mượn năm triệu đi, chờ công ti con gái tôi ra mắt, tôi trả cả gốc lẫn lãi cho cậu luôn!”
“Thôi!”, Tạ Tiểu Thao châm một điếu thuốc rồi nói một cách phách lối: “Quy tắc là quy tắc, tôi là người chơi bạc, chứ không phải bên cho vay tiền, muốn vay thì ông tìm anh Lạc ấy!”
Anh Lạc chính là người chuyên cho vay nặng lãi ở Mạch Thượng Thuỷ Hương.

“Tôi, tôi…”, Lâm Hữu cũng muốn, nhưng ông ta đã vay anh Lạc mười triệu rồi nên nào dám vay tiếp nữa.

Vay anh Lạc mà không trả được là tới công chuyện luôn, vớ vẩn còn chết lúc nào không hay.

“Sao rồi Lâm Hữu, lại thua hết rồi à? Tôi thấy ông nên về nhà rửa tay đi, mấy hôm nữa hẵng tới tiếp”, đúng lúc này, một người đang ông mặc vest màu đỏ sậm, tóc vuốt keo đã đi tới.

“Anh Lạc!”
“Anh Lạc!”
Những người khác lần lượt chào hỏi.

Lâm Hữu vội vàng đứng bật dậy: “Anh Lạc cứ đùa, tối nay tôi hơi đen thôi, lát tôi sẽ chơi thắng cho Tạ Tiểu Thao mất lối về luôn.

Nhưng… anh Lạc cho tôi mượn thêm ít tiền được không? Anh yên tâm, công ti của con gái tôi…”
Anh Lạc giơ tay ngắt lời ông ta: “Dừng! Cả cái đất Giang Châu này đều biết công ti của Lâm Mỹ Quyên sắp ra thị trường rồi, ông không cần nói đi nói lại nữa.

Nhưng Lâm Hữu này, chờ khi công ti ấy ra mắt, ông có trả nổi tiền không?”
“Anh Lạc, tôi là bố của Lâm Mỹ Quyên, chẳng lẽ nó lại không trả tiền cho tôi à? Anh Lạc yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trả đủ tiền cho anh!”, Lâm Hữu nói ngay.

“Được, thế thì tôi tin ông vậy.

Nói thật thì nếu ông không có cô con gái giàu có ấy thì tôi cũng không dám cho ông vay nhiều tiền thế đâu!”
“Thôi, tôi không lằng nhằng với ông nữa, lấy bao nhiêu đây?”
“Ừm, mười triệu đi! Anh Lạc, cho tôi vay thêm mười triệu nữa!”, Lâm Hữu nghiến răng nói.

“Đưa cho ông ta!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi