[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Trong phòng ngủ ở biệt thự Thương Sơn.

Tôn Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm thành phố Giang Châu đầy màu sắc ở dưới núi đến thất thần.

Bên cạnh anh là một bản kết quả giám định, chứng minh DNA của Liễu Y Y và Đồng Đồng hoàn toàn ăn khớp, còn tuổi thật của Đồng Đồng là năm tuổi rưỡi.

Hoàn toàn trùng khớp với thời gian Tôn Hàn cưỡng bức Liễu Y Y rồi sinh ra con gái.

Điều này cũng chứng minh Đồng Đồng chính là con gái của Liễu Y Y.

Lâm Mỹ Quân lại lừa anh!
Rừ rừ!
Tiếng điện thoại rung.

Tôn Hàn tiện tay cầm rồi đưa lên tai: “Alo!”
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Chu Lão Lục: “Cậu chủ, Lâm Hữu đã nợ Tiểu Nhạc hai mươi triệu rồi, còn cho vay nữa không ạ?”
Anh Lạc của Mạch Thượng Thuỷ Hương cũng chỉ là một trong các tay sai của Chu Lão Lục thôi.

“Có tin gì về thời gian ra thị trường của bất động sản Phong Quyên không?’, Tôn Hàn hỏi.

“Thưa cậu, hình như đã chốt là mười ngày nữa!”
Tôn Hàn trầm mặc gật đầu: “Ừm, Lâm Hữu muốn vay bao nhiêu thì cứ cho ông ta vay, chờ đến ngày bất động sản Phong Quyên ngả bài.


À, bắt đầu thực hiện kế hoạch với Lâm Hạo đi”.

“Vâng thưa cậu!”
Ngắt điện thoại xong, Tôn Hàn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm: “Lâm Mỹ Quyên, ân oán giữa hai chúng ta nên kết thúc thôi”.

Mười ngày cũng không phải quá lâu.


Ngày hôm sau, tại công ti.

Mới sáng sớm, Tôn Hàn đã nhìn thấy Trần Hương ngồi ngay ngắn ở chỗ làm việc của mình, xem ra cô ta vẫn tiếc rẻ công việc này, thà đối mặt với anh còn hơn là mất chức trợ lý tổng giám đốc.

Cũng dễ hiểu thôi, kiểu người con gái tự vươn lên bằng sức mình như Trần Hương sẽ biết rõ rằng, một khi mất đi công việc này thì chưa chắc đã tìm được một công việc khác phù hợp với mình.

Tôn Hàn chẳng buồn tính toán với cô ta, anh không muốn quan tâm cách sống của người khác.

Hơn nữa, đúng là Trần Hương đã có lỗi với Đậu Quân, nhưng cô ta không thích gã thì cũng không thể trách được.

“Sếp Tôn, tôi đi làm lại rồi”.

Tôn Hàn vừa đi vào phòng làm việc một lúc thì Trần Hương đã vào theo, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.

Theo lý mà nói thì mọi chuyện đáng xấu hổ của ngày xưa mà Trần Hương ra sức che giấu đã hoàn toàn phơi bày trước mặt Tôn Hàn rồi.

Nhất là khi Đậu Quân lựa chọn ra đi với hai bàn tay trắng, điều này càng chứng tỏ cô ta mới là kẻ trơ trẽn hơn.

Nếu Trần Hương muốn giữ lại chút thể diện thì nên từ chức mới phải.

Nhưng đúng như Tôn Hàn đoán, cô ta vẫn tiếc công việc có thể khiến mình tiến thân ở thành phố Giang Châu này.

.

ngôn tình hài
Chỉ cần cô ta chắc chân ở công ti thời trang Sâm Uy thì không lâu nữa, cô ta sẽ có một vài thành tựu nhất định.

Còn nếu nghỉ việc thì cô ta sẽ trắng tay.

“Thế thì làm việc cho tốt vào, đừng nghĩ những chuyện khác nữa.

À, chuyện tôi định đi thì cô đừng để Liễu Y Y biết”.

Tôn Hàn rất điểm tĩnh, không còn trò chuyện vui vẻ như trước nữa.

Trần Hương biết rõ Tôn Hàn đã rất thất vọng về mình.


Dù cô ta không biết tại sao Tôn Hàn không muốn Liễu Y Y biết chuyện anh sắp rời khỏi công ti, nhưng chuyện này không liên quan đến cô ta nên bèn gật đầu: “Tôi biết rồi”.

“Ừm, cô đi làm việc đi!”
Sau khi Trần Hương rời đi, Tôn Hàn đã nhận được một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.

Trên tầng sáu của quán trà Cửu Giang.

Thẩm Nguyệt ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, thấy Tôn Hàn đến, cô ấy vội vàng đứng dậy rồi căng thẳng gọi: “Anh, anh Tôn!”
Tôn Hàn mỉm cười bước tới rồi ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân nói: “Được rồi, không cần khách sáo, cứ ngồi xuống rồi nói”.

“Vâng”.

Qua một khoảng thời gian nghĩ dưỡng, trông Thẩm Nguyệt đã khoẻ hơn nhiều.

“Anh Tôn, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi”.

Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, người cô cần cảm ơn là Đồng Đồng, vì con bé thích cô nên tôi mới cứu cô thôi”.

Lúc Tôn Hàn mới ra tù, cũng vì ý thích của Đồng Đồng nên Tôn Hàn mới không làm gì nhà họ Thẩm.

Không thì nhà họ đã biến mất ở cái đất Giang Châu này rồi.

“Dù gì tôi cũng phải cảm ơn anh, bởi nếu không có anh thì tôi đã chết rồi”.

Tối đó, Thẩm Nguyệt thật sự nghĩ rằng mình chết chắc rồi.

Vào lúc mấu chốt, người đàn ông này đã xuất hiện rồi nói với cô rằng “Yên tâm, không sao đâu”.

Cả đời này, Thẩm Nguyệt cũng không quên được gương mặt đáng tin cậy ấy.

Tôn Hàn không lòng vòng ở vấn đề này nữa, sau khi gọi một tách trà xanh, anh hỏi: “Cô hẹn tôi ra đây chắc vì chuyện bệnh tình đúng không”
Thẩm Nguyệt gật đầu ngại ngùng đáp: “Vâng, có ai không muốn sống khoẻ mạnh chứ! Bố tôi nói muốn anh cứu tôi thì tôi phải đồng ý một điều kiện của anh, không biết là…”
Tối hôm đó, sau khi cứu Thẩm Nguyệt, Tôn Hàn đã ngỏ ý cô ấy phải đồng ý một điều kiện của anh, chứ không phải là nhà họ Thẩm.

Điều này có nghĩa là chỉ Thẩm Nguyệt mới có thể thực hiện điều kiện này.

Tôn Hàn ngẩng đầu lên rồi hỏi bất chợt: “Thẩm Nguyệt, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi… hai mươi hai, sao thế?”
“Đúng độ tuổi đẹp nhất nhỉ!”, Tôn Hàn bật cười.

Năm nay, Tôn Hàn đã hai mươi tám, sắp hai mươi chín rồi, so ra thì Thẩm Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ thôi.

“Tôi đã xem thử bệnh máu trắng của cô rồi, với tôi thì không khó chữa, chắc châm cứu khoảng ba lần và dùng thêm thuốc đông y bổ trợ thì sau nửa năm cô sẽ khỏi thôi”.

“Nhưng điều kiện của tôi rất khó thực hiện đấy!”
Nếu không được chữa trị thì chắc Thẩm Nguyệt chỉ sống được vài năm nữa, sau đó cơ thể sẽ bị lở loét và chết vì đau đớn.


Nên nếu có thể chữa khỏi bệnh thì điều kiện gì cô ấy cũng đồng ý!
“Anh Tôn cứ nói đi ạ!”, Thẩm Nguyệt chuẩn bị tinh thần, nói.

Tôn Hàn cười: “Là chuyện liên quan đến Đồng Đồng.

Vì tính chất công việc nên tôi không thể thường xuyên ở bên cạnh con bé được, mà mẹ của Đồng Đồng cũng rất bận, cũng không thể quan tâm sát sao được”.

“Vì thế tôi muốn tìm một người mà con bé thích để bầu bạn với nó trong những năm tháng tuổi thơ”.

“Người đó chính là cô!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Nguyệt ngẩn ra một lúc rồi nói ngay: “Anh Tôn yên tâm, tôi cũng rất thích Đồng Đồng nên điều kiện này với tôi không có gì là khó cả.

Chỉ cần anh Tôn không chê, dù anh không chữa bệnh cho tôi, tôi cũng ở bên cạnh Đồng Đồng đến khi cô bé trưởng thành”.

Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ rằng không phải mẹ của Đồng Đồng bận, mà là không quan tâm đến cô bé.

Chuyện Đồng Đồng là con gái của Liễu Y Y, ngoài kẻ bày trò là Lâm Mỹ Quyên ra thì chỉ có một mình Tôn Hàn biết.

Thẩm Nguyệt đương nhiên cũng không hay biết gì.

Tôn Hàn không nghi ngờ tình cảm mà Thẩm Nguyệt dành cho Đồng Đồng.

Bởi khi Tôn Hàn vắng mặt, Đồng Đồng lẻ loi sống ở nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn đối xử rất tốt với con bé.

“Thẩm Nguyệt, cô nghe tôi nói hết đã.

Năm nay, Đồng Đồng mới sáu tuổi, nói chính xác hơn là năm tuổi rưỡi.

Yêu cầu của tôi với cô là trước khi Đồng Đồng mười sáu tuổi, cô không được kết hôn, thậm chí là yêu đương! Điều này có nghĩa là từ giờ đến năm ba mươi hai tuổi, cô chỉ có một mình thôi”.

“Thế nên cô hãy suy nghĩ thật kỹ.

Bởi với cô mà nói thì mười năm này sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, một khi cô đồng ý thì cô sẽ chỉ có mỗi Đồng Đồng bầu bạn trong mười năm nữa thôi!”
“Đương nhiên, cô có thể từ chối, nhưng tôi sẽ không chữa bệnh cho cô nữa”.

Thẩm Nguyệt lập tức thấy do dự….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi