ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Điều này sao có thể? Mí mắt Sở Thiên hơi giật, bản thân hắn đã đàm phán không xâm phạm lẫn nhau với Tiếu Thanh Băng rồi, tại sao lại vẫn có hành động đối kháng quy mô lớn này chứ? Abg ta lại không phải không biết mối quan hệ giữa hắn với Hắc Dạ hội, lẽ nào việc đêm qua đến hoa viên Đế Cảnh đã chọc giận Đội trưởng Đội chống xã hội đen?

Vì chứng thực suy đoán của mình, Sở Thiên cầm điện thoại sang gian phòng bên cạnh, ấn liên tiếp một dãy số, lúc sau điện thoại tiền được chuyển tới Tiếu Thang Băng, còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe tiếng anh ta trầm ổn có lực trong điện thoại:

- Sở Thiên, hôm nay hình như tâm tình không tồi, mới sáng sớm đã rảnh rỗi gọi điện tới đây sao?

Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên đáp lại:

- Đội trưởng Tiếu, tôi tâm huyết dâng trào liền muốn thăm anh, không biết anh có rảnh không?

Tiếu Thanh Băng sang sảng cười, thật lâu sau mới phun ra vài câu ngấm ngầm hại người:

- Tôi thì có thể bận gì chứ? Chỉ là bận rộn dưỡng thương thôi, nếu Đội chống xã hội đen của tôi không hề có giá trị trước mặt cậu, thì tôi rõ ràng sao không tận dụng thời gian nghỉ ngơi, chờ Đại thần cậu ngày nào đó trở về, tôi lại ra ngoài lăn lộn kiếm cơm.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, thanh sắc bất động nói:

- Không bận là tốt, không bận là tốt! Hôm nào rảnh tôi sẽ đến thăm Đội trưởng Tiếu, xem xem anh có thể giúp đỡ chút gì không. Dù sao vết thương này cũng là do Sở Thiên lỗ mang gây nên, có đôi khi người điên lên thật đáng sợ, ngay cả chính mình đều không khống chế được, Đội trưởng Tiếu, không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Tiếu Thanh Băng vẫn dùng giọng cười đạp lại, nhưng lọt vào trong lỗ tai Sở Thiên đã có vài phần bi thương, lập tức khôi phục bình tĩnh trả lời:

- Được, có cơ hội gặp lại.

Sau khi để điện thoại xuống, Sở Thiên luôn có cảm giác chút gì không đúng, nhưng lại không nói nên lời, lập tức quay lại bàn ăn ngồi xuống, nhìn thấy bọn anh Húc tươi cười, lập tức nghĩ ra cái gì đó. Tiếu Thanh Băng hôm nay có chút khác thường, nghi vấn lớn nhất chính là cười rất nhiều, trước kia đều là đối thoại trầm thấp.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân! Nghĩ đến đây, Sở Thiên ngẩng đầu nói với anh Húc:

- Dĩ nhiên đầu ngọn sóng là gió, để phòng ngừa tiểu nhân hại chúng ta, để cho các an hem nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất cũng phải an phận thủ thường. Các loại giao dịch tạm thời dừng lại, tuy sẽ có tổn thất, nhưng còn tốt hơn so với bị cảnh sát tóm được gì đó.

Anh Húc như thở ra mấy hơi, trong lòng anh ta cũng nghĩ vậy, nhưng từ miệng Sở Thiên nói ra thì tin tưởng hơn nhiều. Vì thế phất tay về phía Ngưu Ma Vương ở phía xa xa, báo cậu ta lệnh cho toàn bộ trong ngoài, trong vòng năm ngày toàn bộ Hắc Dạ hội không tiến hành bất cứ hoạt động phi pháp nào, trái lệnh xử theo gia pháp.

Sau khi chờ Ngưu Ma Vương rời đi làm việc, anh Húc mới cắn bánh bao, nhìn ánh sáng dần sáng qua cửa sổ, mang theo chút bất đắc dĩ thở dài:

- Ai, mắt thấy Đông Hưng hội còn nửa mạng sống, chỉ cần dẫm nửa bàn chân xuống là xong. Bây giờ lại có vài phần nghẹn khuất, là mạng Triệu Bảo Khôn chưa tới lúc tuyệt hay là tại chúng ta không may mắn đây?

Đúng lúc này, điện thoại của anh Húc vang lên, khi lấy điện thoại ra xem biểu hiện của anh Húc hơi biến sắc, sau đó đi tới bên cạnh nghe điện thoại, một lát sau sắc mặt liền trở nên ngưng trọng tiêu sái quay lại, cũng thuận tay mở TV treo trên tường phòng anh. TV đang phát tin tức sáng sớm, trong đó không ít nghị viên đều khiển trách trị an ở Hongkong hết sức nguy nan.

Có nghị viên còn hỏi chính phủ về việc đấu súng mới xảy ra gần đây.

Còn có nghị viên dõng dạc yêu cầu cảnh sát đoạt lại súng ông, nặng tay xử lý hành vi của xã hội đen để nhân dân Hongkong được thanh tĩnh.

Thậm chí có nghị viên còn lo lắng, lo lắng xã hội đen cnàg ngày càng càn rỡ, không coi quốc gia tổ chức ra gì.

Sở Thiên không khỏi có chút kinh ngạc, chậm rãi nói:

- Đám lão già đó thật là tinh lực tràn đầy.

Anh Húc cười khổ đứng lên, lắc đầu trở lời:

- Vừa nhận được thông tin tình báo, đám lão già đó lên sân khấu chỉ là một màn biểu diễn, nếu không ngoài dự liệu mà nói, hôm nay hoặc ngày mai sẽ có cuộc trò chuyện đặc biệt, cảnh vụ cũng sẽ có các hành động lấy cớ vì an ninh trật tự mà đoạt hết súng ống của các bang phái xã hội đen.

Sở Thiên gật đầu, mang theo chút âu lo trả lời:

- Sau lại cứ vào lúc này lại tới đòi vũ khí, luôn có cảm giác không có gì tốt đẹp. Nhất định có người âm thầm giúp đỡ, nếu các bang phái xã hội đen đều nộp súng lên trên, mà Đông Hưng hội vẫn có, về sau sống mái với chẳng phải là phải chịu thiệt thòi lớn hay sao?

Anh Thúc cũng đi theo thở dài, thì thào tự nói:

- Anh cũng luôn cảm giác đợt gió này có điểm gì là lạ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

To Dung Dung đem cốc sữa ấm đặt trước mặt Sở Thiên, lúc mang theo vài phần trí tuệ tươi cười, khẽ mở đôi môi mỏng nói:

- Hơn nữa lời nói của các nghi viên đều trực tiếp hướng về Sở Thiên, cấp cao Hongkong muốn làm chút chuyện nhưng lại băn khoăn thế lực phía sau Sở Thiên, cho nên muốn mượn các nghị viên để giải quyết việc này.

Ý nghĩ này hoàn toàn chính xác, tất cả rơi vào yên lặng.

Suy nghĩ trước sau, mắt Sở Thiên bắn ra hàn quang, thản nhiên nói:

- Thế nhưng tình hình đang biến hóa, như vậy chúng ta phải chuẩn bị thỏa đáng chút chuyện trước khi cảnh sát cùng địch hành động, phải đánh rụng Đông Hưng hội, hơn nữa còn phải làm cho sạch sẽ lưu loát, khiến cho cảnh sát không thể nề hà.

Anh Húc gật đầu, hưng phấn hỏi:

- Lúc nào?

Sở Thiên ăn muỗng cháo thịt, bình tĩnh trả lời:

- Hai ngày này.

Hai ngày này? Anh Húc hơi lặng đi, lập tức mở miệng:

- Nhưng hiện tại cảnh sát đang theo dõi chăm chú, chúng ta căn bản không thể hành động. Lần trước may mắn có tử sĩ Soái quân đánh chết Hùng Thiên vương, hơn nữa lại làm rất sạch sẽ khiến cho cảnh sát không có chứng cớ tóm được chúng ta, nhưng vẫn điên cuồng gọi anh tới uống trà.

Nhìn anh Húc lo lắng, Sở Thiên cười ha ha, vỗ vai anh ta trấn an nói:

- Yên tâm, lần này gọi là không đánh mà cướp được giang sơn, tuy em có vài phần không nắm chắc, nhưng nhân sinh chính là luôn phải mạo hiểm đánh bạc, lần này chúng ta liền mạo hiểm đánh cuộc vào vận số của Triệu Bảo Khôn đã hết, cảnh sát sẽ vô sở tác vi.

Anh Húc nghe như lọt vào trong sương mù hoàn toàn không rõ, nhưng vẫn gật đầu, anh ta tin Sở Thiên hiện tại, Sở Thiên mạn mẽ tràn đầy tinh lực và sinh mệnh làm anh ta bội phục, lập tức lấy khăn lau miệng, cuối cùng hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm những gì?

Ngón tay Sở Thiên khẽ gõ lên mặt bàn, lập tức kéo anh Húc qua thì thầm.

Sau khi nghe xong, anh Húc tươi cười rực rỡ đến cực điểm, đang muốn đứng dậy ra ngoài lại bị Sở Thiên giữ chặt:

- Đừng gấp, sớm như vậy cũng không sắp xếp được gì, giúp em ăn hai quả trứng gà này đã.

Sở Thiên nhìn điểm tâm trên mặt bàn, biết với tính cách của Tô Dung Dung nhất định sẽ bắt mình ăn hết, cho nên chỉ có thể lôi kéo anh Húc hỗ trợ giải quyết.

Anh Húc bất đắc dĩ cười cười, đành phải ăn hết hai quả trứng gà và ba cái bánh bao rồi mới đi ra ngoài. Trên giang hồ lăn lộn nhiều năm, trong lòng anh ta biết rõ đại đa số tính nóng lạnh anh ta không đọc được. Nhưng có hai câu nói khắc vào trong lòng, Thế Đồ Miểu Vi Điểu nói, nhân tình giống như lưỡi kiếm tinh khiết.

Anh ta đi theo Sở Thiên nhảy múa, thậm chí đổi màu cờ cho Hắc Dạ hội, quyết một lòng, ngoại trừ tâm trí, bối cảnh, thủ đoạn của Sở Thiên, quan trọng nhất là hắn luôn coi trọng mình là đối xử như an hem ruột, đồng sinh cộng tử cũng là khẩu hiệu trong lòng hắn. Mà thực tế đến hành động, suy bụng ta ra bụng người, đó là tâm phật cũng sẽ bị hắn cảm động.

Tô Dung Dung từ đầu đến cuối không sợ hãi, cái miệng nhỏ mím môi uống sữa đậu, ánh mắt tràn ngập nhu tình, trong lòng cô tin tưởng người đàn ông của mình lòng có càn khôn, chuyện lớn như vậy nhất định sẽ thành công. Thấy hắn chỉ ăn nửa bát cháu thì chuẩn bị dừng lại, không khỏi khõe cười bưng lên:

- Mau, mau ăn đi, trước khi vết thương hồi phục phải bồi bổ nhiều.

Sở Thiên nhìn dung nhan say lòng kia, bất đắc dĩ hé miệng, hầu như đồng thời, chiếc thìa mang theo cháo thịt đưa vào.

Ăn bữa sáng, Sở Thiên nhớ tớ ngày mai chính là ngày đấu giá, vì thế quay đầu hỏi Tô Dung Dung:

- Dung Dung, thủ tục buổi đấu giá ngày kia đã chuẩn bị xong chưa?

Tô Dung Dung gật gật đầu, quấy cháo nóng, ôn nhu trả lời:

- Đều chuẩn bị xong rồi, dùng danh nghĩa cửa hiệu của Lâm gia, tiền bảo đảm cũng giao rồi, ngày kia anh trực tiếp đến là được. Nhưng em lo sau khi Đường Hoàng biết anh nhất định phải lấy được quả tàng nhung, có thể sẽ tranh dành với anh.

Sở Thiên ăn cháo không nói gì, Dung Dung nói rất đúng, nếu Đường Hoàng tăng giá mục tiêu của mình, thêm mấy triệu thậm chí mấy tỷ, bản thân phải làm thế nào? Tuy cô ta không biết bản thân mình cần, nhưng ngày mai ra giá nhất định sẽ khiến cô ta chú ý, xem ra phải ủy thác người khác tiến hành mới bảo đảm.

Đối với mỗi chuyện hắn đều vô cùng cẩn thận, làm mỗi chuyện đều phải có kế hoạch tinh vi, tuyệt đối không thể lãng phí nhiều khí lực, cũng không được có chút sơ sẩy, bởi hắn biết bất cứ sơ sẩy gì sẽ khiến việc sắp thành đại bại, thậm chí mất mạng.

Đây là Sở Thiên.

Hắn có thể sống đến bây giờ, có lẽ cũng bởi hắn là một người như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi