ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Đêm nay rất nhiều người mất ngủ.

Trong đó, thống khổ và buồn rầu nhất chính là lão đại Triệu Bảo Khôn của Đông Hưng hội, cái đám người nang ngược có dã tâm mấy ngày liên tiếp hao binh tổn tướng, sứt đầu mẻ trán, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác vẫn cố ý khăng khăng, đến bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là kế hoạch không khả thi. Thậm chí đã muốn sinh ra loại tình cảm bi thương đại thế đã mất, cán bộ trung cao cấp trong xã đoàn cơ hồ chết gần hết, còn chém giết cái gì nữa?

Thời điểm đêm khuya người vắng, nằm trên xích đu trong đại sảnh, không thể không nói là khiến người bi kịch, may mà đầu của Triệu Bảo Khôn vẫn chưa bạc trắng, Đội trưởng hộ vệ liền bẩm báo F ca đến đây, lập tức hơi chút kinh lăng rồi để người cho gã tiến vào, đồng thời còn để vài tên bảo tiêu cảnh giác gã, Triệu Bảo Khôn vẫn luôn lo lắng đối với F ca, nhưng không có chứng cớ.

Một lát sau, F ca nhẹ bước t iến vào, nhìn thấy lão đại ngày xưa uy phong lẫm liệt cô đơn ngồi trên xích đu, sắc mặt dưới ngọn đèn có vẻ tiều tụy tái nhợt, không khỏi hơi hơi thở dài, không đợi gã đảo mắt qua, cung kính mở miệng trước:

- Đại ca, đêm khuya tới chơi, xin thứ lỗi.

Triệu Bảo Khôn bưng ly Whiskey bên cạnh uống hai hơi, sau đó dời ánh mắt đang nhìn tình xuân sang người F ca, Tứ đại Thiên vương đã chết mất ba, bây giờ chỉ còn F ca và hai tên Phó kỳ Đông Hưng hội, nếu người này sinh tâm phản trắc, bản thân liền xong đời, lập tức ý vị thâm trường cười nói:

- Nếu như thành tâm, lúc nào đến đều hoan nghênh.

Trong lời nói ngầm có huyền cơ!

F ca lại như hoàn toàn không nghe đến, vẫn cung kính như trước trả lời:

- Đại ca, mấy ngày gần đây, toàn bộ Đông Hưng hội đều bị Sở Thiên và anh Húc làm cho gà chó không yên, giết Hùng Thiên vương, khiêu chiến, hơn nữa cảnh sát lại đè nặng chúng ta, không chỉ có chúng ta chịu nghẹn khuất, tin rằng trong lòng đại ca cũng rất phẫn nộ, cho nên em muốn tặng lễ vật để đại ca từ từ hưởng thụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mí mắt Triệu Bảo Khôn khẽ giật, nhưng âm thanh vẫn không đổi nói:

- Lễ vật gì?

F ca nhẹ nhàng vỗ tay, một cô gái xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, mặc váy dài tím nhạt, một mảnh lụa hoa sẽn bó buộc eo thon, đôi mắt kiều mụ, má lún đồng tiền, bắp đùi dưới váy như ẩn như hiện, quả nhiên nghiên lệ hơn người. Triệu Bảo Khôn tuy gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được lộ ra hàm răng trắng.

Triệu Bảo Khôn tuy miệng lưỡng khô, nhưng nhiều năm giảo hoạt vẫn khiến gã sinh ra kinh ngạc, nói:

- Mày đối với tao dường như rất dụng tâm.

Một lời hai ý! F ca kháng ngự sát khí, giả bộ dáng khăng khăng một mực:

- Vì lão đại, vì Đông Hưng, em nguyện ý vượt lửa qua sông.

Triệu Bảo Khôn không muốn tiếp tục đoán, tuy vẫn khó nhìn ra nội tâm F ca, nhưng ít nhất mỹ nữ trước mặt là thứ chân thật, mà bản thân đêm dài cũng đang cần báu vật làm bạn, vì thế phất tay với mỹ nữ rồi quay sang F ca hỏi:

- Sạch sẽ không?

F ca hoàn toàn hiểu ý, cười trả lời:

- Thân xử nữ!

Triệu Bảo Khôn sớm đã ôm cô gái vào trong ngục, cùng thân thể gã hữu ý vô ý bắt đầu đụng chạm, lúc này tuy là giữa mùa đông, nhưng không khí trong đại sảnh lại nóng bức như mùa hè, đồ mặc trên người cô gái đặc biệt ít, hơn nữa dáng người bốc lửa kia của cô, quả thực không thể không hấp dẫn gã.

Triệu Bảo Khôn nhẹ nhàng phất tay muốn F ca lui xuống, nhưng trước khi gã ra khỏi cửa lại đột nhiên hỏi:

- Mày làm sao biết vụ Hùng Thiên vương có liên quan đến Sở Thiên và bọn anh Húc? Căn cứ vào điệp viên phía cảnh sát, đêm đó tất cả người Hắc Dạ hội đều im lặng ở địa bàn của mình, căn bản không có người nào điều động.

Hồ ly thật sự càng già càng giảo hoạt.

Không thể tưởng được lỗ hổng như vậy trong lời nói của mình lại bị gã bắt được, lập tức chỉ có thể lấy lớn hóa nhỏ nghi ngờ của gã, F ca dừng bước đi, trong lúc xoay người đã nghĩ xong lời kịch, cung kính đáp lại nói:

- Đại ca, địch của chúng ta chỉ có Hắc Dạ hội và Sở Thiên, không phải bọn chúng thì còn có ai?

Triệu Bảo Khôn thâm sâu không đáy cười cười, ngữ khí thản nhiên nói:

- Không tồi, còn biết phân tích, ngày mai mày đi tiếp nhận địa bàn của Hùng Thiên vương, cán bộ trung cao cấp của Đông Hưng hội bị tổn thất hầu như không còn ai, bây giờ tao chỉ có thể dựa vào người an hem là mày, hy vọng mày có thể ngăn được bọn Sở Thiên công kích.

F ca gật đầu đáp:

- Vâng!

Vì để F ca được yên tâm, Triệu Bảo Khôn thậm chí còn lấy điện thoại, trước mặt gã gọi mấy thủ hạ của Hùng Thiên vương, dùng uy nghiêm phát ra mệnh lệnh để F ca tiếp nhận địa bàn Hùng Thiên vương, còn lệnh cho chúng nhất định phải phục tùng, để F ca cảm động đến rơi nước mắt rời khỏi đại sảnh.

Khi gã đi khỏi, Triệu Bảo Khôn dường như quên mất mấy tên vệ sĩ xung quanh, dưới tác dụng của rượu, hai bàn tay bắt đầu du ngoạn trên thân thể lõa lồ của cô gái, toàn thân trắng như tuyết dưới ngọn đèn, càng không thể nói ra được sự mềm mại gợi cảm.

Hai tay Triệu Bảo Khôn cang lúc càng thâm nhập sâu hơn, một bàn tay vuốt ve, nhào nặn bộ ngực mềm mại, tay kia đã thâm nhập vào chiếc quần lụa mỏng dưới váy, hai tay không ngừng lưu luyến trong thung lũng, khiến cho cô gái thở hồng hộc, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng, trong đầu trống rỗng mờ mịt.

Cởi quần áo trên người cô, không khí ám muội trong không khí càng thêm nồng đậm, khi Triệu Bảo Khôn ôm cô gái đi vào phòng ngủ vẫn không quên quay đầu nhìn mấy tên vệ sĩ, sau đó ra hiệu với tên vệ sĩ theo sau, vệ sĩ thân tín biết ý gật gật đầu, sau đó dẫn hai người ra ngoài làm việc.

F ca hiển nhiên vô cùng đắc ý, chiếc xe thể thao chạy về quán bar đã hẹn trước với Sở Thiên, gã thế nào cũng không nghĩ rằng khi Triệu Bảo Khôn đang đắm chìm trong dục tình vẫn có thể phái người theo dõi mình. Đêm nay, gã đưa đến một người đàn bà tất nhiên là có hàm ý, ngoài để lại ấn tượng tốt, càng quan trọng hơn là muốn thăm dò biệt thự.

Ba tên vệ sĩ giữ khoảng cách không xa không gần sau F ca lại không hề phát hiện ra có một chiếc xe đang theo sau chúng.

Xe thể thao của F ca dừng trước câu lạc bộ Thái Thượng Nhân Gian.

Thái Thượng Nhân Gian không thuộc về Hắc Dạ hội hay Đông Hưng hội, bởi nó có chỗ dựa vững chắc phía sau, ngay cả cảnh sát cũng không dám sai người đến quấy rầy, vì thế nó mới có thể hàng đêm sênh ca, ăn uống linh đình. Đại sảnh cùng các phòng bao trước nay không thiếu nhân vật chính trị, kinh doanh ở Hongkong.

Sở Thiên cười lạnh, trong lòng ôm hai người con gái diễm lệ, cả người dần dần biến mất sau tấm rèm cửa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa chính, nơi này chính là nơi được gọi là nơi xã giao của giới thượng lưu, quần tây giày tây, trai xinh gái đẹp, thanh âm không lớn, mỗi người vô cùng phóng đãng.

Sở Thiên xem giờ, nụ cười lạnh dần dần nhạt đi, ngửa đầu, uống một hơi cạn ly cốc tai trong tay, góc tối này có thể che dấu được hắn, hắn không hề cố kỵ trêu đùa hai mỹ nhân trong lòng, ngọn đèn chiếu đến, nụ cười phóng khoáng và khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc hiện lên.

Rượu quá ba tuần, trong đầu Sở Thiên có vài phần say, lúc này cánh cửa vàng mở ra, hai cô gái mặc áo dài trắng vây quanh F ca vặn eo lắc mông, hai mỹ nhân thân hình đầy đặn, ngũ quan tinh tế giống như điêu khắc.

Sở Thiên đang định ra hiệu cho F ca, điện thoại bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn thì không khỏi nhíu mày, vứt ra 5 nghìn Đô la Hongkong cho hai người phụ nữ bên cạnh làm tiền boa, sau đó nói nhỏ với cô ta mấy câu, cô gái nhanh chóng đi về phái F ca, đến nơi nhào vào ôm, lại còn cười ngọt ngào trêu đùa.

Sắc tâm F ca nổi lên, không kìm được ôm chặt vào lòng hôn nồng nhiệt.

Sở Thiên thấy đến lúc rồi, ra hiệu với Lão Yêu, sau đó đi về phía F ca, miệng quát lớn:

- F ca, mày cư nhiên dám trêu đùa người phụ nữ của tao, người đâu, bắt.

F ca thấy Sở Thiên thì vui vẻ nhưng khi nghe thấy Sở Thiên nói vậy lại như bị sét đánh ngây người, còn chưa phản ứng lại, tứ phía xuất hiện rất nhiều thanh niên, sát khí đằng đằng khống chế gã, còn không hề khách khí dùng vải bịt miệng gã, sau đó đá mấy cước khiến cho gã đứng thẳng lên.

Bảo vệ và Giám đốc xuất hiện, chưa kịp mở miệng nói liền bị Lão Yêu đánh ngã ra đất, mấy tên thành viên Đông Hưng hội theo sau F ca nghe thấy tiếng động cũng xông vào, vừa rút vũ khí ra liền bị tử sĩ Soái quân khống chế, mấy tên vệ sĩ theo sau lại trà trộn trong đám người quan sát tình hình.

Sở Thiên đợi đến thời cơ thích hợp đi ra, dùng ánh mắt nghiềm ngẫm đối mặt với mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi