Chương 364
Mùi hôi miệng xộc thẳng vào mũi cô ta.
Mặt của Dương Nhã trắng nhọt.
Người đàn ông Bạch Trác tuy rằng có hơi già một chút nhưng cũng coi như là người thượng lưu, không đến nỗi lôi thôi buồn nôn.
Nhưng hôm nay…
Con cóc ghẻ người đầy mùi thối như thế này, bị anh ta chà đạp cô ta không bằng đi chết còn hơn.
Cô ta rất muốn trốn.
Nhưng chân tay bị trói, ngay cả ngón tay đều không thể nhắc lên nỗi.
Trần Văn Bình rất dã man, kéo cô ta vào bên trong phòng.
Một lát sau, bên trong vang lên từng trận âm thanh khẽ kêu lên ngột ngạt.
Anh ta từ đầu đến cuối cũng không hề bỏ băng dính miệng của Dương Nhã, tùy ý hành hạ cô ta giống như một người bị chết chìm cũng không có tiếng kêu rên lên.
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trong phòng cấp cứu.
Lâm Thanh đang dựa vào tường, cụp mắt nhìn ôm eo của cậu bé.
“Không có chuyện gì, bác sĩ đang cấp cứu, mẹ của con không sao, ngoan nào.”
Cậu bé Dương ngửa đầu lên nhìn anh ta, nước mắt giàn dụa: “Hai mẹ con con sau này không thể cùng chú nữa sao?”
Lâm Thanh khẽ than, sờ sờ vào đầu của cậu bé, ôn giọng nói: “Cháu có bồ ruột của mình, chú tin anh ấy sẽ là người bố tốt người chồng tốt chỉ có sống cùng với bố mẹ ruột mới là ngôi nhà hoàn chỉnh, hiểu không?”
“Có thể mẹ cháu…”
“Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi.”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gia đình từ bên trong đi ra.
“Cậu chủ, vợ cậu chủ không có gì đáng ngại, may mà phát hiện đến sớm, đã cầm được máu.”
Lâm Thanh gật gật đầu: “Được, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, anh ta lại nói với bé Dương: “Cháu đi bảo bà nội nấu ít canh bỗ máu mang đến đây, chú có vài lời muốn nói với mẹ con.”
“Ò, được ạ.”
Bên trong phòng bệnh.
Hải Vy đã tỉnh rồi.
Kinh ngạc mà nhìn trần nhà.
Lâm Thanh đi đến bên giường, nhìn chằm chằm cô ta sau đó liền lắc đầu nói: “Em không phải là Hải Vy anh quen biết đó, năm đó em vì người đàn ông kia chống đối kịch liệt cỡ nào với gia tộc, anh ở trên người em nhìn thấy sự quyết đoán coi thường cái chết nhưng hôm nay, em lại vì một người đàn ông hoàn toàn không yêu em mà tìm đến cái chết, buồn cười biết bao?”
“Đúng, anh không yêu em.” Hải Vy giọng nói khàn khàn: “Lâm Thanh, anh biết em nhắm mắt người mà em nghĩ đến là ai không?”
“Anh ta.”
“Đúng là anh ta, cái chết đến lúc đó, trong đầu của em hiện lên tất cả đều là hình bóng của anh ta, anh nói rất đúng, em yêu anh ta, hận cũng là anh ta đối với anh chỉ là sự ỷ lại với sùng bái.”
Kết quả trong dự liệu, nhưng vẫn làm cho Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cô ta không chấp nhất sự ỷ lại đối với anh ta, vậy cô ta còn có cơ hội đi tìm tình cảm đã mắt đi.
“Cho nên, em nghĩ thông chưa?”
Hải Vy con mắt né qua một sự thù hận: “Nghĩ thông rồi, em muốn đến bên cạnh anh ta, nếu như thật sự là anh ta phụ em, em sẽ để anh ta phải trả giá bằng máu, nếu là người bên cạnh anh ta ngáng chân ngăn cản chúng em ở bên nhau vậy thì em muốn những người kia cũng phải trả giá bằng máu.”
Lâm Thanh xoa đầu của cô ta, cười nói: “Đây mới là khí thế và tư thái của con gái lớn gia tộc Hải Nhân, đi làm chuyện mình muốn làm đi, anh vĩnh viễn là hậu thuẫn cứng rắn nhất của em.”
Hải Vy nhìn anh ta, từ từ trong con mắt có nước mắt tràn ra.
“Xin lỗi, Lâm Thanh, là em ngu ngốc, tin tưởng những lời quỷ của người phụ nữ Ruth kia, hại anh trở thành mục tiêu công kích, em thực sự không muốn để bên ngoài biết được anh chính là người đàn ông bao nuôi Trần Uyên.”
“Ừ, anh tin tưởng em.”
Hải Vy sững sờ.
“Anh thật sự tin tưởng em sao? Anh không trách em sao?”