Chương 365
Lâm Thanh ngồi ở bên giường, chầm chậm nói: “Hải Vy, cảm ơn em ở thời điểm khó khăn nhất giúp anh một tay, để anh thắp hy vọng đứng lên, em vốn tính không xấu, con gái của nhà Hải Nhân không xấu cho nên anh không tin là loại con gái có tâm địa độc ác kia.”
Hải Vy “oà” khóc.
“Xin lỗi, anh Lâm Thanh, thật sự xin lỗi, em không nên làm lộ chuyện anh kết hôn sinh con, cô Trần cô ấy…bây giờ nhất định sẽ rất đau lòng, khó vượt qua được.”
Lâm Thanh khẽ rũ đầu xuống “Đây là số mệnh của bọn anh, không liên quan đến em, em đừng nghĩ lung tung nữa, anh với cô ấy luôn có thể tìm được lồi thoát.”
“Nhưng…”
“Được rồi, em yên tâm dưỡng thương đi, chờ có tin tức của bố bé Dương anh sẽ nói với em.”
Biệt thự nhà họ Lục.
Bên trong phòng khách.
Bà Lục mặt đầy tức giận trừng mắt nhìn chồng quát: “Lục Quốc Đông, anh lời này có ý gì? Chúng ta vừa mới biết được Gia Bách không cưới Dương Nhã, anh liền không thể chờ được nữa muốn cho con hồ ly tinh nhà họ Thẩm kia vào cửa sao?”
Ông Lục nhìn bà, trầm giọng nói: “Em tưởng rằng đây là ý một mình anh sao? Bố em hôm qua gọi anh đến nhà họ Trần, cũng nói chuyện này, người tinh tường cũng nhìn ra được Gia Bách muốn kết hôn với Dương Tâm, em lẽ nào thật sự dự định để nó cưới con gái của em ruột mình sao?”
Bà Lục nghẹn lời.
Bà đương nhiên sẽ không đề cho Gia Bách cưới Dương Tâm.
Nhưng bà cũng sẽ không trơ mắt nhìn con gái của Lâm Vũ Loan bước vào nhà họ Lục làm chướng mắt của bà.
“Lẽ nào trên đời này chỉ có một mình Thẩm Thanh Vi có tư cách gả vào nhà họ Lục sao? Em đây không tin ngoài con bé ra, cả thế giới này không có danh môn khuê tú nào xứng với Gia Bách.”
Bố Lục bắt đắc dĩ thở dài, nhẫn nại phân tích nói: “Thanh Vi đối với Gia Bách là ân nhân cứu mạng, bọn nó lại là bạn tốt nhiều năm, luôn có cơ sở tình cảm rồi, so với những cô gái khác, con bé mới là ứng cử viên đầu tiên. Đây cũng là ý của bố vợ, nhà bố vợ không phải không muốn nhìn thất Gia Bách và Dương Tâm dây dưa cùng với nhau sao.”
Bà Lục lập tức tức giận lên.
Lý trí nói cho bà biết rằng, tác hợp cho con trai và con nhỏ nhà họ Thẩm kia ở cùng nhau là lựa chọn tốt nhất, nhưng bà vẫn không cam tâm.
Ông Lục nhìn thấy ánh mắt của bà bắt đầu buông lỏng, vội vã tận dụng mọi thời cơ: “Em cũng phải suy nghĩ kỹ, Gia Bách một khi chỉ muốn cưới Dương Tâm không cưới ai, đến lúc đó nhà họ Lục bị hủy hoại là chuyện nhỏ, con trai em bị hủy hoại thì hối tiếc cũng không kịp.”
Chung cư nào đó ở Đồng Thành.
Bên trong phòng thuê.
Dương Nhã lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người giống như là bị cướp mắt hồn vía vậy.
Cô ta kinh ngạc nhìn lên trần nhà.
Đập mắt vào không còn là đèn treo thủy tinh xa hoa nữa mà là từng cái vết nứt sơn trắng.
Cô ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tất cả những thứ này tất cả đều là người đàn bà Dương Tâm kia ban tặng.
Dương Tâm…
Dương Tâm…
Dương Tâm…
Cô ta bỗng nhiên quấn chặt ráp trải giường dưới thân, con mắt không hè chỗ trống, ngất trời đều là sự thù hận nồng nặc.
Vào buổi tối.
Dương Tâm đến một biệt thự bên bờ biển.
Lần này cô không lén lút vào phòng chính, cô trực tiếp đánh gục đám vệ sĩ ở xung quanh bên ngoài, sau đó quang minh chính đại bước vào.
Trong phòng ngủ.
Trần Uyên ngắn người ngồi trên cửa sổ.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh và yếu ớt, Dương Tâm chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, trong lòng dâng lên một tia đau đớn.
Trần Uyên của 7 năm trước như thế nào?
Rực rỡ, nhiệt huyết, hồn nhiên và sôi nỗi.
Trần Uyên của 7 năm sau, mặc dù cải trang bản thân thành một phụ nữ chuyên nghiệp trên thành thị, cô ấy vẫn có khí chất và sự kiêu hãnh của một đích nữ danh gia vọng tộc, xinh đẹp không gì sánh nổi.