Chương 378
Dương Tâm khẽ cười, choàng tay ôm lấy anh, lần này như vậy cũng được rồi.
Cũng không có ai có thể làm phiền hai người nữa.
Nhưng không!
Một tiếng chuông vang lên không đúng lúc trong căn phòng rộng lớn.
Điều này giống như hắt gáo nước lạnh vào cảm xúc của hai người họ vậy.
Lục Gia Bách không chịu được, buột miệng chửi: “Mẹ kiếp, vừa rồi sao mình có thể quên điện thoại ở phòng khách cơ chứ.”
Dương Tâm từ từ mở mắt, sau một khoảnh khắc lặng im, cô có thể đoán được ra cuộc gọi vừa rồi là do ai gọi đến.
Lục Gia Tân lúc này có lẽ đã đưa Trần Tuấn về nhà họ Trần rồi, nhìn dáng vẻ say xỉn của anh ấy, ông Trần nhất định sẽ đoán được quyết định của cô.
Cho nên, cuộc gọi vừa rồi…
Cô có thể đoán được, Lục Gia Bách tự khắc cũng đoán ra.
Anh cay đắng ngẩng đầu lên, cười: “Không cần nói, anh biết em định làm gi rồi, giờ anh đi nghe điện thoại đây, rồi sau đó ngoan ngoãn về nhà họ Trần nghe giáo huấn vậy.”
Nói xong, anh với tay lên thành giường, toan trở dậy.
Dương Tâm cười, choàng tay lầy cổ anh, thì thầm bên tai: “Anh nhanh lên một chút, trước hết cứ thỏa mãn chút đã, cũng không mắt quá nhiều thời gian mà, đằng nào chẳng bị giáo huần, chi bằng cứ làm cho xong rồi về, như vậy cũng đâu có thiệt gì nào?”
Ánh mắt Lục Gia Bách sáng rực.
Lục Gia Bách ngạc nhiên nhìn cô: “Em, em không đuổi anh đi sao?”
Dương Tâm có chút cạn lời, than: “Anh còn không biết mục đích ông gọi anh về làm gì hả. Trước đây em còn có thể sẽ lo lắng, nhưng bây giờ thì không nhé. Anh là bố của các con em, chuyện hai ta về chung một nhà là chuyện hai năm rõ mười rồi, còn lo sợ gì nữa hả?”
Trên mặt Lục Gia Bách hiện lên sự mãn nguyện, anh hôn lên môi cô lần nữa.
Trong phòng, ánh đèn kiều diễm, ngoài trời, ánh trăng mờ ảo.
Anh thích em, em thích anh. Em can tâm tình nguyện trao thân cho anh, anh một lòng một dạ muốn có em. Đây có lẽ là khung cảnh đẹp nhất của tình yêu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhắc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhắc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhắc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Liên tiếp ba lần gọi, cả ba lần đều không có ai nghe máy.
Ông cụ bực mình, dập máy “bụp” trên bàn, sau đó với lây gậy, chống đề đứng dậy.
“Đưa ông đến biệt thự của anh con.”
Lục Gia Tân đầu vẫn còn choáng váng, vịn tay lên tường, hỏi với vẻ dò xét: “Ông ngoại à, anh cả của con với Dương Tâm không thể ở cùng nhau sao? Không phải ông rất quý Dương Tâm sao. Cô ấy là cháu dâu bên nội hay bên ngoại thì có gì khác gì nhau đâu ạ?”
“Con còn nói hả?” Ông cụ tức giận: “Trần Tuấn có thể cưới con bé, con cũng có thể cưới con bé, duy chỉ có Lục Gia Bách là không được. Nếu chúng nó về ở với nhau, sẽ bị người ta chỉ chỏ, chửi rửa sau lưng.
Sợ nhất là sống với anh chị em mà quấy rầy bọn chúng. Hai đứa nó có nghĩ được rằng thế giới ngoài kia, một khi biết chuyện sẽ xảy ra hậu quả như nào không?”
Lục Gia Tân thở dài một tiếng, tiến về phía ông cụ: “Con vốn khống muốn nhiều chuyện đâu, nhưng mà mọi chuyện đã đến nước này rồi, thì con chỉ còn cách nói hết cho ông biết thôi. Ông, con và ông vào phòng sách đi, con sẽ kể hết cho ông rõ ngọn ngành mọi chuyện, cho đến khi ông hiểu hết chân tướng sự việc rồi, con tin rằng ông sẽ không cắm cản hai người họ nữa đâu.”
Tại biệt thự của Lục Gia Bách.
Ánh đèn của căn phòng ấm áp, chiếu rõ cả căn phòng.
Lục Gia Bách tựa lưng vào tường, hơi thở có chút gấp gáp và mạnh mẽ, trên khuôn mặt tuấn tú của anh, vẫn còn chút luyến tiếc.
Chưa đủ.
Chẳng bao giờ là đủ.
Nhưng cô quá yếu đuối và mỏng manh, anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Dương Tâm nằm trong vòng tay của anh, mí mắt khép lại, lim dim như đang thiếp đi.
Mái tóc dài mượt của cô phủ trên ngực anh, che đi một vùng da màu ngăm của anh.
Lục Gia Bách khe khẽ trở mình, khiến cô tỉnh dậy.
Dương Tâm nhẹ nhàng mở mắt, ngẳng đầu va phải ánh mắt đen nháy và sâu thẳm của anh.