ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 379

Lục Gia Bách không kìm được lòng, vuốt ve hai má cô, khẽ hỏi: “Em có đau không?”

Dương Tâm lắc lắc đầu.

Cô đâu có yếu đuối đến mức như vậy chứ?

“Anh thỏa mãn chưa, có thể dừng lại một chút không? Mau đến nhà họ Trần một chuyến đi, giải thích rõ ràng mọi chuyện với ông cụ. Ông thật sự không muốn câm cản chúng mình, chỉ là quá thương yêu hai đứa mình thôi, lo sợ hai đứa mình trở thành mục tiêu công kích của người ta thôi!”

“Anh biết chứ.” Lục Gia Bách khẽ khàng: “Ông đã sống cả một đời, cũng có cái nhìn xa hơn chúng mình.

Dù ông nói gì, làm gì cũng đều muốn tốt cho chúng mình cả.”

Nói xong, anh chật vật ngồi dậy.

Dù không nỡ rời đi, nhưng việc cần giải quyết thì vẫn phải làm thôi.

Lúc này, một tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

Anh đưa mắt tìm, tay với lấy điện thoại, mở ra đọc tin nhắn, bỗng nhiên, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt ấy.

“Anh à, em đã giải thích rõ ràng với ông ngoại rồi, tâm trạng của ông bình tĩnh lại rất nhiều, anh không cần vội vàng chạy tới nhà họ Trần. Lần này coi như anh nợ em một ân tình, xứng đáng với chuyện mà 7 năm trước em đã sắp xếp một người phụ nữ cho anh, về sau không được tìm em tính số nữa.”

Dương Tâm thấy anh đang cười, lập tức tò mò, khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Gia Bách không trả lời, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô.

Dương Tâm sau khi xem xong cũng vui vẻ, cười nói: “Năm đó em cần tiền gấp để cứu bà ngoại, cho nên không thể không đồng ý các điều kiện mà Dương Nhã đưa ra để theo một lão già…lúc sau không hiểu tại sao lại biến thành anh, thì ra có người thứ hai đứng ở giữa quấy rối, anh gửi một tin nhắn cho nó, nói rằng em rất cảm kích nó, về sau em sẽ che chở cho nó cho dù nó có ở đâu trên thế giới cũng không quan trọng.”

Lục Gia Bách nghe xong những lời này của cô, trong lòng rất vui mừng.

Ý của người phụ nữ này là muốn cảm ơn thằng nhóc Lục Gia Tân đã đưa cô lên giường của anh sao?

Chà, thật sự phải cảm ơn anh ta.

“Được.”

Anh gửi tin nhắn theo những gì cô nói và sau đó liền tắt điện thoại.

Dương Tâm không nhịn được bật cười.

Cô biết anh muốn làm cái gì, cô cũng biết mình trốn không thoát nên dứt khoát đưa tay ôm lấy cỗ anh, biến cô từ bị động thành chủ động.

Đêm vẫn còn rất dài mà câu chuyện của họ thì chỉ mới bắt đầu.

Chung cư Thịnh Cảnh.

Bên trong phòng khách.

Hai thằng nhóc kia ngồi trên ghế sô pha không ngừng thở dài.

“Ai, bắp cải trắng thật ngon mà đề con chó lấy mắt rồi.”

“Ô, 7 năm trước đã cúng rồi, hiện tại còn có tác dụng chó gì nữa.”

Cô bé đi tới, cười tủm tỉm nói: “Anh cả, anh hai, em không muốn làm người nhỏ nhất trong nhà, em cũng muốn làm chị gái.”

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu, đồng loạt vỗ đùi.

“Được, thỏa mãn nguyện vọng của em.”

“Ok, em sẽ đi tìm cách làm cho mẹ mang thai một lần nữa.”

Hai anh em suy nghĩ lại chốc lát, sau đó nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy một ý đồ gian xảo.

Cậu Dương nói: “Hai người bọn họ đang giận nhau, cứ như vậy mà va chạm với nhau, anh đoán tối nay nhát định sẽ không làm gì, sáng mai nhất định mẹ Tâm sẽ tìm thuốc tránh thai để uống, hehe…Chuyện này sẽ giao lại cho em.”

Cậu Lục đưa tay vỗ vỗ ngực mình: “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em cam kết thứ mà mẹ Tâm nuốt vào bụng không phải thuốc, mà là…”

Nói đến đây, hai anh em lại cười trộm.

Cô bé vỗ vỗ bàn tay, vẻ mặt rất hưng phần: “Thật là tốt, Tùy Tâm cũng sắp được làm chị gái rồi.”

Nhà cũ của nhà họ Lâm.

Bên trong phòng sách.

Lâm Thanh đang dựa vào ghé sô pha để nghe điện thoại.

“Thưa anh, chúng tôi đã tra được tung tích của cô Trần, ngày hôm trước cô ta đã bí mật rời khỏi Hải Thành, cô còn đi cùng trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc Lục thị…Đoàn Ninh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi