ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 380

Nghe thấy hai chữ Đoàn Ninh, Lâm Thanh vô thức nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay.

Cô lại có thể rời đi cùng với người đàn ông đó.

Sao, chẳng lẽ cô cho rằng cô còn có thể tìm kiếm tình yêu mới sao?

Nực cười!

Trên người đã in dâu ấn của anh ta, cô cho rằng cả đời này còn có thể trốn thoát khỏi anh ta sao?

“Điều tra cho tôi, cho dù phải lật tung cả trái đất này lên cũng phải điều tra rõ ràng bọn họ đã đi đâu.”

“Vâng.”

Lâm Thanh hồi phục lại tâm trạng rồi hỏi: “Có tung tích của Lạc Hồ không?”

Một sự im lặng đến rợn người, khoảng mười giây sau, đối phương mới khó khăn mở miệng nói: “Theo như chúng tôi điều tra được, cuối cùng đã tìm ra được một người nhưng mà lý lịch người này đến quá lớn, chúng tôi không thể không tiếp tục được.”

Ánh mắt Lâm Thanh trầm xuống, hơi nheo mắt lại, nhíu mày hỏi: “Anh ta có thân phận như thế nào?”

“Lão đại của Ám Long, địa vị chỉ đứng sau Nam Kiên.”

Con ngươi của Lâm Thanh kịch liệt co rút lại.

Anh ta biết bố của bé Dương không hề tầm thường, nhưng không ngờ lại lớn như vậy.

Ám Long.

Một tổ chức thần bí khó lường kia, dường như nắm trong tay tất cả thế lực ngầm trên thế giới, không ai dám đối đầu trực tiếp với họ.

Bồ của bé Dương có phải là lão đại của tổ chức đó không?

Vậy anh ta hoàn toàn có năng lực chống lại gia tộc Hải Nhân rồi.

Nhưng năm đó tại sao lại bỏ lại Hải Vy đã mang thai và bỏ đi một mình, khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, suýt chút nữa đã bị gia đình âm thầm giết chết.

“Được, tôi biết rồi, việc này kết thúc ở đây, mấy người không cần phải điều tra thêm gì nữa, tôi sợ lại chuốc họa vào thân.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh ngồi trên sô pha suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Nam Kiên.

Anh ta nhận được tin tức nói Nam Kiên mấy ngày nay vẫn ở Hải Thành, thông qua anh ta chắc chắn là cách hiệu quả nhất để biết được tin tức Lạc Hồ.

Bóng tối.

Bên trong căn phòng cao cấp nhất.

Ba anh em Hoắc Tư, Nam Kiên và Chery đang uống rượu cùng nhau.

Không phải, Chery không uống rượu mà là đang chơi game trên chiếc điện thoại di động của mình.

Hoắc Tư một cước đạp tới nhưng đối phương né quá nhanh, mũi chân đá thẳng vào tắm sắt, đau đến gào thét.

Mẹ nó chứ, tên này không phải đang chơi game nên không để ý tới mình rồi sao, vì sao vẫn có thể phát hiện ra mình định đá anh ta chứ?

Ở trước mặt Lão Sáu đụng phải một cái mũi toàn xương, cậu cả Hoắc lại nghiêng đầu nhìn về phía Nam Kiên, thấy anh ta vẫn đang uống rượu liên tục, nhịn không được trợn tròn mắt.

“Triệu An đi đuổi theo vợ, còn Đoàn Ninh thì đi cùng mối tình đầu rồi, Lục Cầu thì ngày càng tàn nhẫn, sụp đỗ vì say mê người đẹp, lúc này ước chừng đã xảy ra ba trăm hiệp đại chiến rồi, chỉ còn lại hai người các cậu, cuối cùng người thì chơi game người thì ngồi buồn bực uống rượu, mẹ nó chứ, thật là chán quá, tôi đi đây.”

Nói xong, anh ta đứng dậy và rời khỏi phòng.

Nam Kiên híp mắt nhìn bóng lưng anh ta rời đi, không hề để ý hỏi: “Lão Sáu, chuyện mà tôi muốn anh điều tra đã tra ra được chưa?”

“Tu La Môn, Tiểu Ca, Dương Tâm, Lạc Hồ.”

Lão Sáu phun ra mấy chữ này, sau đó lại tiếp tục tập trung chơi game của anh ta.

Nam Kiên hơi nhíu mày.

Tu La Môn?

Tiểu Ca?

Dương Tâm?

Lạc Hồ?

Sau một hồi im lặng anh ta lại hỏi: “Ý anh nói là Dương Tâm bảo Tiểu Ca của Tu La Môn đi bảo vệ Lạc Hồ, chỉ cần tôi tìm được Tiểu Ca, là có thể tìm được người phụ nữ đó.”

Lão Sáu không thèm quan tâm anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi