ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 589

Dương Mỹ đỏ mặt ngồi đối diện với Phó Đức Chính, vừa ngượng ngùng e lệ nhìn anh ta vừa làm ra vẻ đáng yêu mềm mại nói: “Anh phó có dặn dò gì cứ việc nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.”

Phó Đức Chính cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười ma mị này giống như thuốc phiện hoàn toàn hút hồn Dương Mỹ.

Người đàn ông này sao lại mê người như vậy chứ? “Nói vậy thì chắc cô Dương đã nghe nói qua rồi, trong nhóm cổ vật lần này có một văn vật là bảo vật cấp quốc gia, bây giờ chúng ta sẽ nói rõ về công tác giám định văn vật này.”

Dương Mỹ khẽ lắc đầu cố gắng loại bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu ra, cười nói: “Hai ngày nay quả thực tôi đã nghe nói rất nhiều, nhưng mãi vẫn chưa biết văn vật bí ẩn cấp quốc gia kia rốt cuộc là thứ gì?”

Phó Đức Chính khẽ mở đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: “Ngọc tỷ.”

“Cái gì?” Dương Mỹ ngột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta vẻ mặt dám không tin: “Anh, anh vừa mới nói cái gì? Món văn vật kia chính là, chính là ngọc tỷ đã thất lạc từ nghìn năm trước của tộc người Hán sao?”

Phó Đức Chính gật đầu: “Không sai, đúng là ngọc tỷ. Món văn vật này đã bị mua đi bán lại mấy lần ở nước ngoài, hôm nay vận chuyển trở về cũng không ai biết nó là thật hay giả nên tôi muốn mời cô Dương xác minh ngay tại chỗ.”

“Không, không, không.” Dương Mỹ vội vã xua tay: “Tôi không thể, tôi không thể đâu, làm sao tôi có khả năng giám định món văn vật quý giá như vậy chứ? Cho dù muốn giám định thì cũng phải tìm những bậc thầy giám định bảo vật đức cao vọng trọng mới đúng.”

“Ồ?” Phó Đức Chính nhướng mày mỉm cười: “Vậy cô Dương đây không phải bậc thầy giám định bảo vật đức cao vọng trọng sao? Trừ khi cô thừa nhận mình không phải là “Trì Mộ”.”

“Không, tôi là Trì Mộ, đúng là Trì Mộ.”

“Nếu như vậy thì cô còn sợ gì nữa? Cô đã nổi danh trên toàn thế giới mà vẫn lo lắng bản thân sẽ giám định không được sao? Tôi nghe nói phương pháp giám định của bậc thầy Trì Mộ vô cùng nghịch thiên, cho dù nhắm mắt thì cũng có thể dễ dàng phân biệt được thật giả của một món đồ cổ, chuyện này chắc hẳn quá giản đơn với cô mà nhỉ?”

Dương Mỹ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, não trong đầu bắt đầu ong ong.

Hiện nay công nghệ mô phỏng trên thế giới đã đạt đến mức y như thật rồi đó, thậm chí ngay cả Nước Mắt Người Đẹp cô ta còn không phân biệt được thì làm sao có thể phân biệt được độ thật giả của một món đồ cổ cách đây hàng nghìn năm cơ chứ? “Phó, anh Phó, nếu như, tôi chỉ nói là nếu như thôi nha, nếu như quá trình giám định có xảy ra sai sót gì thì sẽ bị nghiêm phạt như thế nào?”

Phó Đức Chính híp mắt nhìn cô ta, sau đó trầm giọng nói: “Cô còn chưa bắt đầu thực hiện mà đã muốn rút lui rồi sao? Ngọc tỷ có liên quan tới huyết thống truyền thừa của con cháu Hoa Hạ, nếu giám định sai, một khi bị phát hiện sẽ khó tránh khỏi việc ngồi tù cả đời.”

Dương Mỹ bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, bây giờ cô ta đã có chút hối hận vì giả mạo Trì Mộ rồi.

Cứ tưởng khi dùng thân phận này sẽ mang đến vận may rồi từ đó phất lên như diều gặp gió, lại không ngờ đây là một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, nếu không nhanh chóng tìm ra cách thì cô ta chỉ còn nước phải bóc lịch trong nhà giam mà thôi.

“Chuyện này nghiêm trọng như vậy sao? Tôi chưa từng thấy qua ngọc tỷ thật, cho nên cũng không dám nắm chắc một trăm phần trăm.”

Phó Đức Chính nhìn cô ta bị dọa không hề nhẹ thì nhướng mày cười nói: “Cô Dương đừng căng thẳng như vậy, cô cứ phát huy như bình thường là được, bởi vì hôm nay sẽ có thêm mấy chuyên gia văn vật trong nước được cử đến để phối hợp giám định cùng cô.”

Dương Mỹ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tới lúc đó cô ta sẽ nói ít lại một chút, trước hết cứ lắng nghe ý kiến của các vị chuyên gia kia, sau đó mới sắp xếp thứ tự để biến thành nó thành kết luận của mình.

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nói xong, cô có chút ngượng ngùng nhìn anh ta rồi ngập ngừng hỏi: “Anh Phó, chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?”

Phó Đức Chính mỉm cười như có như không mà nhìn cô ta: “Chờ sau khi cô giám định thành công tính thật giả của ngọc tỷ rồi chúng ta bàn lại vấn đề này sau.”

“…”

… Lúc Dương Tâm và Hạ Mộc Nhiên xuất hiện trong viện bảo tàng đã khiến dư luận không khỏi xôn xao.

“Nhìn kìa, Dương Tâm đến rồi.”

“Không phải người phụ nữ này vừa mới sảy thai hai vào ngày trước sao? Tại sao không ở nhà mà đến đây làm gì?”

“Vậy mà vẫn chưa hiểu sao, lo lắng địa vị của mình ở Hải Thành sẽ lung lay rồi bị thay thế bởi một ngôi sao đang lên nào đó không chừng.”

“Đúng là không biết xấu hổ mà, chẳng lẽ đại lão phải thuộc về một mình cô ta thì mới được sao? Nếu đổi thành bất cứ ai khác sẽ cảm thấy ghen ghét đố kị không chịu được à?”

“Đâu còn cách nào khác, ở bên cạnh đại lão đã lâu nên không nỡ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi