ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 590

“Nghe nói hôm nay chủ tịch Lục sẽ đến tham dự buổi giám định và triển lãm lần này với tư cách khách mời đặc biệt đấy. Nói không chừng người phụ nữ này lo lắng bá tổng Lục không khống chế được con chim trên người, sợ nó sẽ bay ra ngoài lêu lổng rồi một đi không trở lại ấy mà.”

“Phụt, mấy lời cô vừa nói chợt khiến tôi tỉnh ngộ, hiện tại chính là cơ hội tốt để chúng ta đi quyến rũ bá tổng đó. Thừa dịp lúc này Dương Tâm không có cách nào có thể hầu hạ thì chúng ta tranh thủ bò lên long sàng đi.”

“Trước đây bá tổng luôn đích thân đưa rước cô ta, hôm nay thay lòng đổi dạ nên đã coi nhau như người xa lạ rồi, nói không chừng cô ta đã bị đày vào lãnh cung lạnh lẽo không bao giờ có cơ hội trèo lên long sàng lần nữa.”

“Ha ha.”

Hạ Mộc Nhiên không chịu nổi nữa định bước lên nói hai câu cho đám người này tỉnh ra, nhưng lại bị Dương Tâm ngăn lại.

“Chị Tâm, mấy lời bọn họ nói đúng là khó nghe, chị cứ im lặng chịu đựng như vậy làm gì?”

Dương Tâm bất đắc dĩ bật cười: “Khoảng thời gian em không đến Hải Thành thì bọn họ nói những lời còn khó nghe hơn. Không phải lần nào cũng bị chị làm cho mất mặt sao? Bọn họ chỉ đang ghen ghét đố kị với chị thôi, chị vui vẻ còn không kịp thì tại sao phải tức giận chứ?”

Người phụ nữ này vẫn khó lòng nghĩ thoáng được, nhưng dường như cô ta đã nghe ra chỗ bất thường trong lời nói của cô, lẽ nào lần này vẫn sẽ khiến bọn họ mất mặt sao? Nếu đã như vậy thì cứ để bọn họ phách lối thêm giây lát đi, đợi chút nữa bị tát vào mặt thì chắc chắn sẽ rất hả hê.

Dương Tâm không màn để ý đến mọi thứ, thái độ vừa cao ngạo vừa lạnh lùng của cô đã lập tức chọc giận đám người nổi tiếng ở xung quanh. Trong số bọn họ có một người trực tiếp xông ra khỏi đám đông, sau đó đứng trước mặt Dương Tâm chế nhạo nói: “Vào bảy năm trước, một đứa con gái lạc loài không biết cha ruột của mình là ai lại không biết xấu hổ mà bò lên giường chủ tịch Lục, rồi sinh ra ba đứa con riêng. Cô cho rằng như vậy là đã có thể bay lên cành cao sao? Tôi khinh, kẻ ti tiện sinh ra một đứa con bẩn thỉu, đứa con bẩn thỉu đó lại sinh ra một đàn con bẩn thỉu khác, chẳng có ai là sạch sẽ cả. “

Dương Tâm hơi nhíu mày, mắng cô cũng được, mắng Trần Thục Quyên cũng tốt, nhưng tùy ý mắng chửi bọn trẻ thì không được, con của cô chính là mạng sống của cô.

Lúc này, bà Lục và bà Trần đang từ xa đi đến, hai người bọn họ là những quý bà cao quý nhất trong giới thượng lưu, bọn họ vừa bước ra đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Bà Lục đi tới chỗ Dương Tâm liếc cô một cái rồi lên tiếng trách mắng: “Cháu bị câm sao? Cứ mặc cho cô ta mắng chửi mà không biết nói lại hả?” Nói xong, bà ta xoay người giơ cánh tay tát cho người phụ nữ kia một bạt tay.

“Con dâu của nhà họ Lục tôi, cháu trai của nhà họ Lục tôi không đến lượt cô phán xét.”

Tất cả mọi người có mặt ở đây kể cả Dương Tâm đều ngẩn người, từ trước đến nay bà Lục vẫn luôn có tiếng là dịu dàng đoan trang, mặc dù tính cách khá mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bà ta tát thẳng vào mặt một người như vậy, chưa kể đối phương còn đáng tuổi con cháu mình nữa chứ.

Người phụ nữ kia ôm mặt, rơm rớm nước mắt mà nhìn bà Lục.

Rõ ràng mẹ đã nói là bà Lục rất ghét Dương Tâm, nếu như cô ta khiến Dương Tâm mất mặt trước mặt bà Lục thì chắc chắn bà ta sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác mà.

Nhưng, nhưng tình huống lúc này là gì vậy chứ?

Sao bà ấy có thể không quan tâm đến thân phận của mình mà bạt tai cô ta trước sự chứng kiến của bao nhiêu người được? “Bà, bà Lục, chẳng phải tôi đang giúp bà giẫm đạp thứ không ra gì như Dương Tâm sao? Bà… Sao bà lại đánh tôi?”

Ánh mắt bà Lục trở nên lạnh lùng, bà ta nghiêm nghị nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng hét: “Đây là con cái nhà ai thế hả? Còn không mau dắt về mà dạy dỗ lại cho đàng hoàng đi. Sao hả? Muốn tôi dạy dỗ giúp trước mặt bao nhiêu người thế này sao?”

Lúc đó có một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong đám đông.

Bà ta bước nhanh về phía cô gái đó, đánh mạnh hai phát lên cánh tay của cô ta và nói: “Đồ ngu, ai bảo con ra gây gỗ với mợ chủ nhà họ Lục vậy hả? Không muốn sống nữa sao?”

Cô gái nhìn bà ta với vẻ vô cùng thắc mắc rồi nói với giọng run rẩy: “Chẳng phải mẹ bảo con…”

“Nín đi.” Người phụ nữ trung niên trừng con gái một cái rồi mỉm cười và nói với bà Lục: “Con gái của tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đã động chạm đến bà, mong bà nể tình nó còn ngây ngô mà bỏ qua cho nó ạ.”

Bà Lục không thèm để ý đến bà ta, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía rồi nói bằng giọng nặng nề: “Tôi không quan tâm Dương Tâm có hoàn cảnh và thân phận như thế nào, cũng không quan tâm bên ngoài đồn đại ra sao. Bây giờ cô ấy là con dâu chính thức của nhà họ Lục chúng tôi, đại diện cho bộ mặt của Lục Thị chúng tôi, động đến cô ấy tức là tát lên mặt của nhà họ Lục. Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào làm tổn hại đến gia tộc của chúng tôi đâu.”

“…”

Bà Lục cũng là người rất có uy trong giới thượng lưu, bà ta vừa dứt lời thì không có ai dám ngang nhiên đứng ra phản bác.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy chuyện này quá giả tạo.

Trước đây lúc chủ tịch Lục che chở cho Dương Tâm thì bà Lục thường hay tức điên lên, bà ta phải là người căm ghét cô nhất mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi