Chương 738
Lục Gia Bách nhẹ nhàng thở dài một hơi, dửng dưng nói: “Trên đời này có chín trên mười chuyện là không vừa ý, làm sao có thể suôn sẻ? Triệu An không phải người vô tình, bị ông cụ Tằng tạo áp lực, còn cả mẹ anh ta làm ầm ĩ như vậy, nói không chừng sẽ thật sự thỏa hiệp.”
Dương Tâm nghiến răng cố gắng nói: “Em đi tìm Phó Đức Chính, anh ta chắc là có thể giải quyết chuyện khủng hoảng cho nhà họ Tằng.”
“Em dám.” Lục Gia Bách hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không được đi trêu chọc người đàn ông khác, nghe rõ không?”
“Ồ, anh còn mặt mũi ra lệnh cho em. Anh Lục, nếu em không ra tay mạnh bạo ở sảnh tầng một, có lẽ một ngày nào đó anh thật sự sập bẫy, ngủ cùng cô ta đấy.”
“…”
Lục Gia Bách quay mặt đi, không nói gì.
Thấy anh đang hờn dỗi, Dương Tâm phì cười: “Được, được rồi, em sẽ không trêu chọc anh nữa. Không tìm Phó Đức Chính thì không tìm nữa, tức giận làm gì. Phía Triệu An sẽ giao cho anh, anh đi hỏi thử ý của anh ta, để xem anh ta nghĩ như thế nào.”
“Ừ.”
Tin tức con gái nhà họ Vương đem lòng yêu chàng vệ sĩ nghèo, hai người họ vì muốn ép buộc cho bố chấp nhận, mà thân mật với nhau ở phòng làm việc của tổng giám đốc Lục Thị.
Còn có nhiều bức ảnh dữ dội trên hotsearch, trong thời gian ngắn đã gây nên trận náo động.
Sau khi Vương Ái Linh tỉnh dậy sau cơn thôi miên, cô ta thấy mình bị phơi bày trước tầm mắt của mọi người. Không chịu nổi, cô ta trực tiếp đập đầu vào tường thang máy.
Tuy nhiên, trụ sở của Lục Thị đã được trang bị một phòng y tế đặc biệt, cô ta lại được cứu sống.
Sau khi tỉnh dậy, cô ta lại tìm cách chết đi, bị bà Vương tát một cái thật mạnh, khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc.
“Mẹ, con phải làm sao đây? Con bị hủy hoại rồi, cả đời con đã bị hủy hoại rồi. Có mối quan hệ bẩn thỉu với vệ sĩ của tổng giám đốc Lục, trong tương lai tổng giám đốc Lục sẽ không bao giờ nhìn đến vào con nữa, hu hu hu.”
Ánh mắt sắc bén của bà Vương lóe lên vẻ nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện quái gì vậy? Khi tên vệ sĩ đó bắt nạt con, tại sao con lại không chống cự mà còn ra vẻ hợp tác?”
Vương Ái Linh run rẩy nói: “Là, là Dương Tâm, con khốn đó đánh thuốc nên con mới mất đi lý trí. Mẹ, chắc chắn không phải là con tự nguyện, mẹ giúp con giải thích với bên ngoài, nói cho bọn họ biết là không phải con tự nguyện, có được không?”
Bà Vương hung hăng dậm chân, nghiến răng căm hận.
“Vô dụng thôi, bởi vì bác sĩ kiểm tra cho con cũng không phát hiện trong cơ thể con có thành phần thuốc mê. Bây giờ thế giới bên ngoài đều cho rằng con tự nguyện, cho nên… Dù sao con có hàng nghìn cái miệng cũng không giải thích rõ được.
“A…”
Hàng loạt tiếng hét vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng bệnh, vừa tuyệt vọng vừa giận dữ, đầy hận thù.
Bộ phận Ám Long.
Trong căn phòng.
Tô Yến đang trả lời điện thoại, không biết đối phương vừa nói gì, đột nhiên cô ta từ trên sô pha nhảy dựng lên.
“Nhị trưởng lão, ông đang nói cái gì vậy, thủ lĩnh muốn sắp xếp hôn sự cho con? Muốn gả con đi càng sớm càng tốt sao?”
Một tiếng thở dài phát ra từ loa: “Đúng vậy, thủ lĩnh đã nhờ Lạc Hồ tìm cho con một chàng trai trẻ và đầy triển vọng ở trụ sở chính, ra lệnh cho hai người trong nửa tháng phải kết hôn.”