ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 739

Hai chân của Tô Yến mềm nhũn, một lần nữa ngã xuống sô pha: “Vậy người còn chần chừ gì nữa, nhanh công bố danh tính thực sự của Lục Gia Bách và Dương Tâm đi, chia rẽ hai người bọn họ trước đã rồi tính.”

“Công bố thân phận? Công bố thân phận như thế nào? Con cho rằng sẽ đơn giản như bao gia đình khác sao? Tiểu Yến, trước tiên con đừng có làm loạn, phải từ từ giải quyết.”

Tô Yến sắp khóc đến nơi: “Từ từ giải quyết, từ từ giải quyết như thế nào. Lục Gia Bách gia hạn cho con phải kết hôn trong vòng nửa tháng nữ. Con sắp kết hôn với một người đàn ông chưa biết tên tuổi, con đường đường là con gái của người nắm quyền Ám Long, cành vàng lá ngọc, làm sao phải kết hôn có thể kết hôn với một người tầm thường như vậy?”

“Vậy phải kết hôn cũng không được mất lý trí. Ta cảnh cáo con không được phép tự tiện hành động, bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi, đã nghe rõ chưa?”

Tô Yến nghiến răng nghiến lợi, cô ta không nghe thấy, cho dù có nghe thấy thì cô ta cũng không để trong lòng, thậm chí là sẽ không muốn nhớ.

Bây giờ chính cô ta là người phải kết hôn, lão già này có tư cách gì mà ra lệnh cho cô không được tự tiện hành động?

Ông ta càng kéo dài, thì cô ta càng phải nhanh chân hơn.

Đương nhiên, cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức lộ ra ở trước mặt lão già, cho dù có làm thì cũng phải âm thầm làm.

Cô ta phải vạch trần Dương Tâm là sư phụ của Tu La Môn để người bên ngoài chống lại cô, để người qua đường ghét bỏ, khiến cô ngày đêm không yên.

“Được, được rồi, vậy con sẽ chờ tin tốt từ trưởng lão. Người nhất định phải giúp con giải quyết tình huống khó xử này, nếu không con sẽ chết. Dù sao con cũng không cam tâm gả cho một người vô dụng.”

“Ừ, ta sẽ nghĩ cách giúp con, con đừng lo.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Yến nhanh chóng tìm số của Trần Cát Phượng và gọi đi.

“Tôi muốn gặp bà, ngay bây giờ.”

Bên kia báo một địa chỉ.

Cô ta nghiến răng: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Tập đoàn Trần Thị.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc.

Giám đốc tài chính nhìn Trần Nhiên đang uể oải tựa vào chiếc ghế xoay với vẻ mặt thất vọng, buồn bực nói: “Cậu cả bây giờ mới có mấy ngày, cậu đã phung phí một nghìn năm trăm tỷ kiếm được từ việc bán cổ phiếu rồi sao?”

Trần Nhiên liếc mắt nhìn ông ta, chế nhạo: “Không phải phung phí tiền của ông, ông tiếc cái gì? Tối hôm qua tôi không được may mắn, thua lỗ sáu trăm tỷ, mau chóng tiếp tục bán cổ phần, sau đó đưa cho tôi… Ba nghìn tỷ nữa, tôi tới sòng bạc thắng lại toàn bộ số thua.”

Giám đốc tài chính run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: “Cậu cả, lại lấy ba nghìn tỷ nữa, tương đương với một lần mất đi mười phần trăm cổ phần trong tay cậu. Đây là tâm huyết cả đời của ông cụ, cậu…”

Có một tiếng “Bịch” vang lên.

Trần Nhiên trực tiếp nhặt cái gạt tàn trên mặt bàn đập lên ót của ông ta, máu tươi chảy ra ngay lập tức.

“Tôi đang bán cổ phần của mình chứ không phải của ông, ông đau khổ như vậy làm gì? Nói ông nhanh chóng đi liên hệ với người mua thì nhanh đi đi, bớt lải nhải vô nghĩa.”

“Anh…” Có một tiếng gầm thảm thiết ở cửa, Trần Uyên bước đi trong nước mắt.

“Anh điên rồi sao? Bố mới mất bao lâu? Anh tiếp quản Trần Thị được bao lâu rồi? Hết sạch vốn lưu động, bán rất nhiều cổ phiếu để đổi lấy tiền mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ nhà họ Trần sẽ phải điêu đứng do bị anh hủy hoại. Chẳng lẽ anh thật sự muốn nhà họ Trần bị hủy hoại trong tay anh sao? Không có tiền thì sau này lấy vợ sinh con như thế nào?”

Trần Nhiên nhoẻn miệng cười: “Tại sao phải cưới vợ sinh con? Bây giờ tao ngủ với phụ nữ một cách tùy thích, muốn sung sướng có sung sướng, sao phải bần cùng đến mức tìm một bà thím già đến quản tao, thêm cái thứ vướng víu đấy để gây áp lực?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi