Chương 902
Dương Tâm cười như không cười nhìn anh ta, nhướng mày hỏi: “Cậu chắc chắn Phiêu Diểu sẽ không đánh cắp bí mật cấp cao trong đầu bố cậu vậy sao? Cậu lại không hiểu rõ cô ta, tại sao lại chắc chắn như vậy?
Lòng người khó đoán, càng huống hồ là một người xa lạ tính cách lập dị, cậu cược ván này cũng lớn quá, tôi khuyên cậu vẫn nên bỏ suy nghĩ này đi, đừng gây thêm tai họa gì nữa.”
Phó Đức Chính lườm cô, bờ môi mỏng hơi cong lên, lộ ra nụ cười yếu ớt: “Sao thế, cô sợ bọn tôi liên lụy cô à? Lo lắng sau khi Phiêu Diểu lấy cắp bí mật trong đầu của bố tôi, sẽ ảnh hưởng đến cô?”
Dương Tâm liếc mắt khinh thường.
Chiêu khích tướng có tác dụng sao?
Cô trước nay đều không trúng kế này.
“Được thôi, nếu thái độ của cậu đã kiên quyết như vậy, nhất định phải là Phiêu Diểu mới được, vậy tôi cũng đành phải nhận lời thôi, cậu cho tôi ba ngày, đến lúc đó tôi sẽ trả lời cậu.”
Phó Đức Chính cong miệng cười: “Nếu cô hiểu thuật thôi miên thì càng tốt, tôi sẽ không cần mời cái người gọi là đại sư Phiêu Diểu đó nữa, cứ mời cô là được rồi, dù sao thì người ta cũng là người quen, tin cậy lẫn nhau, nếu cho tôi chọn giữa cô và Phiêu Diểu, chắc chắn tôi sẽ chọn cô.”
Dương Tâm xua xua tay, thong thả bước về nhà chính: “Chuyện đó thì bỏ đi, tôi và mẹ cậu có thù sâu nặng, bà ta bây giờ rất muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nếu tôi đi thôi miên cho bố cậu, mẹ cậu chắc chắn sẽ phản đối ngay lập tức, tôi sẽ không tự tìm đến tai vạ, chuyện mua bán không có lời này, sẽ không ai làm đâu, tôi lại càng không.”
Cô quen vài người bạn có thuật thôi miên vô cùng cao siêu trên thế giới, đến lúc đó gọi bọn họ đến thôi miên cho ông Phó là được thôi.
Không phải tên này lo lắng bí mật cấp cao trong đầu bố anh ta bị người ta đánh cắp sao, cô vẫn tin tưởng bạn của cô được, hoàn toàn có thể thay cô.
Còn về thân phận Phiêu Diểu này, cô hoàn toàn không muốn để người khác biết được.
Bởi vì bên ngoài đều nghe ngóng được Phiêu Diểu biết thuật tạo mộng, nhưng kỹ thuật này bây giờ đã bị thất truyền từ rất lâu, nếu lại xuất hiện một lần nữa, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Bây giờ cô không muốn khoe khoang nữa, chỉ muốn bình yên sống qua ngày, sống một cuộc sống bình thường như bao người.
Phó Đức Chính nhìn bóng lưng của cô, trong mắt lóe lên vẻ dịu dàng.
Câu “trái tim vẫn luôn hướng về” khi nãy của anh ta là lời thật lòng.
Quãng đời dài đằng đẵng còn lại, có lẽ sẽ không có người phụ nữ nào bước vào thế giới của anh ta giống như cô nữa.
Tuy thời gian quen biết cô đã quá muộn, trong cuộc đời chính mình để lại rất nhiều tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn không hối hận khi quen biết cô.
Chỉ có tình yêu khắc sâu vào xương tủy mới biết được mùi vị trong đó.
Anh ta hiểu rất rõ, trên đời này cũng không có người phụ nữ nào có thể khiến anh ta yêu hết lòng hết dạ giống như cô nữa.
Thật ra âm thầm bảo vệ không hẳn đã là chuyện không tốt, nhìn cô cười tươi như hoa trong lòng người đàn ông khác, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.
Chí ít cô đang sống với dáng vẻ anh ta muốn nhìn thấy.
“Còn ngơ ra đó làm gì?Vào đây ngồi một lát, bên ngoài lạnh lắm.”
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của Dương Tâm, kéo dòng suy nghĩ đang bay lững lờ của anh ta trở về.