Chương 903
Anh ta lắc đầu cười: “Tôi phải đi thăm Phó Linh Ngọc.”
Dương Tâm đã hiểu.
Người phụ nữ đó đã làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhỉ, bây giờ đang đợi tìm đến cửa nhà Triệu An đòi một lời giải thích.
Với kiểu ưa nịnh hót của bà Triệu, chắc chắn sẽ giữa cô ta lại nhà họ Triệu, sau đó ép Triệu An kết hôn với cô ta.
Haha, người phụ nữ này lại trở thành Cố Ngọc Hiểu thứ hai rồi.
Thật là đáng thương mà.
Đường đường là công chúa khuê phòng, nếu buông bỏ được sự cố chấp, chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn.
Đây gọi là gì?
Đây gọi là cầm bài heo đỏ mà để cho thúi đó.
Cô có thể dự đoán được kết cục của cô ta rồi.
Rất thê thảm.
Nhưng không đáng được bất kỳ ai đồng cảm.
Khách sạn.
Phó Đức Chính đứng trước của phòng, híp mắt nhìn Phó Linh Ngọc gầy đến mức da bọc xương, ánh mắt lóe lên vẻ thương hại.
Vứt bỏ thân phận công chúa khuê phòng của cô ta đã đành, cô ta cũng là thiên kim nhà có tiếng tăm, con gái lớn nhà quan.
Bây giờ vì một người đàn ông không thuộc về mình, cô ta giày vò bản thân thành ra như vậy, tội gì phải thế?
“Bố bệnh rồi, em về Đế Đô cùng anh một chuyến nhé, được không?”
Ánh mắt Phó Linh Ngọc chợt lóe, nghiến răng hỏi: “Sau khi về nhà thì em an toàn chưa? Anh sẽ không tống em vào tù chứ?”
Phó Đức Chính lắc đầu đáp: “Em vì chính bản thân mình mà hại biết bao nhiêu người phải bỏ mạng, anh không thể nào tha thứ thay cho những người đã chết kia, vì vậy anh vẫn sẽ đưa em ra tòa.”
Vì vậy anh ta vẫn muốn tống cô ta vào tù?
Nếu là như thế, vậy cô ta quay về làm gì?
Hoặc là ở tù mục xương, hoặc là trực tiếp ăn đạn sao?
“Em không về, em sẽ ở lại Hải Thành, nếu anh cứ muốn tống em vào tù, vậy anh cứ tống đi, tình cảm anh em của chúng ta cắt đứt tại đây.”
Phó Đức Chính khẽ cau mày.
Cũng đã đến nước này rồi, không ngờ cô ta vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy.
Thôi vậy, những gì nên nói anh ta cũng đã nói rồi, cô ta không chịu nghe khuyên bảo thì còn cách nào nữa?
Vốn là dựa vào địa vị và thế lực của nhà họ Phó, nếu cô ta chủ động đi tự thú, có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng.
Tuy khoảng thời gian rất lâu về sau sẽ phải ở trong tù, nhưng còn sống thì vẫn có hy vọng hơn không phải sao?
Nếu cô ta biết ăn năn hối lỗi, lúc được thả ra sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới, dù sao cũng tốt hơn sống như cái xác không hồn thế này.