ĐÓA HỒNG KIÊU NGẠO

Nước mắt Thẩm Tô Khê cứ lẳng lẽ rơi xuống như thế.

Rõ ràng là không tiếng động, không hiểu sao còn nặng nề hơn tiếng gió quật vào cửa sổ.

Giang Cẩn Châu nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng hôn lên. Lúc buông tay, anh khẽ lau nước mắt trên mặt cô, không nhịn được mà hỏi: "Sao em lại khóc?"

Thẩm Tô Khê bất giác nhận ra mình có chút mất mặt, cô khịt khịt mũi, mở miệng phản bác.

Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng giọng nói của cô vẫn còn run rẩy.

Giang Cẩn Câu chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ: "Tại nước mắt tự rơi."

"......"

Anh chủ động cho cô bậc thang xuống nước: "Ừm, tại anh bắt nước mắt em tuôn ra."

Thẩm Tô Khê lập tức nghẹn lại.

Xin đừng tiếp tục chủ đề mất mặt này nữa.

Cô im lặng một lúc.

"Em tới Tô gia, thật ra cũng vì muốn nhìn thấy một chút dấu vết sinh hoạt của ông ấy." Ngón tay cô khẽ vuốt ống tay áo anh: "Em muốn gặp ông ấy, nhưng em không dám đến nghĩa trang, cho nên chỉ có thể đến nhà ông ấy nhìn thoáng qua."

Khi còn nhỏ cô có rất nhiều bạn, nhưng bọn họ đều rất khác biệt so với cô.

Bọn họ có cha, có thể không kiêng nể gì mà làm nũng với cha mình.

Thẩm Thanh quả thật cho cô rất nhiều thứ, khiến tuổi thơ cô dường như giàu có và sung túc hơn bất cứ ai trong phố.

Nhưng tất cả đều không thể thay thế hình bóng người cha trong lòng cô.

Giang Cẩn Châu nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em đã thấy ông ấy chưa?"

Hơi thở của Thẩm Tô Khê bỗng hóa nhẹ tênh, cô gật gật đầu: "Ông ấy nhìn còn anh tuấn hơn trong mấy bức ảnh em tìm kiếm được hồi trước nữa."

Đôi mắt cô híp lại, giống như đang tiến vào hồi ức: "Trong phòng ông ấy trưng rất nhiều ảnh  chụp, cảm giác thật thần kỳ, tựa như em đã đi theo ông ấy cả cuộc đời vậy."

Cả những khi ông ấy vui vẻ, cả những khi ông ấy mệt nhoài.

Cô đã được nhìn thấy một Tô Tích hoàn chỉnh.

Cho dù tất thảy đều chỉ là một Tô Tích không tồn tại.

"A Châu, em thật sự rất muốn gặp ông ấy một lần." Nước mắt cô lại tuôn ra: "Nhưng em không còn cơ hội nữa, em không bao giờ có thể gặp được ông ấy."

Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại: "Chỉ cần em muốn liền có thể."

Trước khi qua đời Tô Tích từng đưa cho anh một đoạn băng ghi hình.

Mãi đến tối hôm trước, anh mới mở ra xem.

Anh nhìn thấy Tô Tích thuở còn trẻ, cùng với Thẩm Thanh.

Là hai người mà Thẩm Tô Khê yêu biết bao.

Khung cảnh tươi đẹp đó lại thiếu vắng cô.

Thật hạnh phúc, cũng thật tàn nhẫn.

Thẩm Tô Khê bỗng nhiên ngừng sụt sịt, cô nhìn anh đầy phán xét: "Anh định nói cha em đã hóa thành sao trên trời, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy hả?"

"......"

"Anh tính dỗ con nít hay định lừa ma lừa quỷ?"

"......"

Cô chợt nhận ra thái độ của mình có chút xấu xa, dù sao anh cũng muốn dỗ cô vui mà thôi.

Quả thật cảm xúc của cô bởi vậy mà bình phục lại không ít.

Nhưng cô nhất thời không nói xin lỗi được.

Sau một khoảng trầm mặc, cô quyết định dùng sắc đẹp khiến anh dời lực chú ý: ""A Châu, hôn em một cái có dược không?"

"......"

Giang Cẩn Châu vẫn nhoài người qua hôn lên môi cô.

Có lẽ do ban nãy khóc lóc quá dữ dội, lúc bờ môi anh rời đi, Thẩm Tô Khê đột nhiên nấc một cái rõ to.

Thẩm Tô Khê: "......"

Giang Cẩn Châu vô cùng hiểu chuyện mà bày ra dáng vẻ "Anh chưa nghe thấy gì hết."

"......"

Thẩm Tô Khê: "Anh nên hôn thêm cái nữa đi."

Giang Cẩn Châu: "......"

-

Đêm đó Giang Cẩn Châu lái xe đưa Thẩm Tô Khê cùng Thẩm Thanh về Bắc thành.

Sau đó anh về khách sạn.

Nửa đêm, Thẩm Tô Khê đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng động từ nhà vệ sinh truyền đến.

Cô đi tới xem thử, tiếng khóc vô cùng rõ ràng.

Thẩm Tô Khê bỗng chốt sững sờ.

Thật lâu về trước, cô cảm thấy Thẩm Thanh quá cô đơn. Cho nên cô thường nói: "Mẹ cũng nên tìm một người chăm sóc mình đi thôi."

Nhưng Thẩm Thanh luôn trả lời: "Không được."

"Tại sao lại không được?"

Lần này Thẩm Thanh không tiếp tục trả lời.

Lúc trước cô vẫn luôn không đoán được đáp án mà Thẩm Thanh giấu kín là gì.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu.

Lý do mà mẹ cô cam nguyện đơn côi một mình vượt qua hơn hai mươi năm dài đằng đẵng.

- - "Bởi vì mẹ quá yêu cha con."

-

Giang Cẩn Châu còn nhiều công việc phải giải quyết, anh định hai hôm nữa sẽ về Việt thành.

Cuối năm, hiệu sách cũng có nhiều chuyện cần Thẩm Tô Khê về xử lý, nhưng nhớ tới tiếng khóc đè nén của Thẩm Thanh, cô không yên tâm trở về.

"Em muốn ở bên cạnh mẹ thêm một chút."

Giang Cẩn Châu có thể hiểu được quyết định của cô: "Vậy em hãy đợi anh một thời gian."

Thẩm Tô Khê cảm thấy lời anh còn mang ý tứ khác, nhưng cô cũng không hỏi thêm.

Giang Cẩn Châu rời đi đã được ba ngày, Thẩm Thanh rốt cuộc không chịu nổi bộ dạng thơ thẩn lạnh nhạt của con gái nữa, bà chuyển cho Thẩm Tô Khê một số tiền, bảo cô đi tới nơi nào vui vẻ ấm áp mà đợi.

Không làm gì cũng được được nhận một khoản tiền lớn, tâm trạng buồn bực của Thẩm Tô Khê vơi hẳn.

Nhưng tóm lại trong người vẫn không thoải mái.

Mang theo tâm trạng "Ta đây không thoải mái, ngươi cũng đừng hòng dễ chịu", ngày nào cô cũng chạy sang nhà Hà Lương, mặc kệ cậu đồng ý hay không, một hai đòi phụ đạo giúp cậu.

Có học sinh ưu tú nguyện ý dạy kèm miễn phí cho thằng nhóc đội sổ nhà mình, mẹ Hà đương nhiên vui vẻ.

Chỉ có Hà Lương là không ngừng phàn nàn: "Mẹ, chị Tô Khê dạy học không nghiêm túc!"

Mẹ Hà cho rằng cậu nói nhảm, cho nên chỉ đáp: "Vu khống thêm câu nào nữa mẹ gọi luật sư cho chị Tô Khê đấy."

Hà Lương: "......"

Thật ra chuyện này Hà Lương không nói dối.

Thẩm Tô Khê cứ mấy phút liền lấy điện thoại ra xem, bộ dạng thất thần, phỏng chừng 1 cộng 1 cô còn tính ra 0.

Ngón tay Thẩm Tô Khê dừng trên bàn phím thật lâu, rồi đột nhiên cô lại đặt điện thoại xuống bàn.

"Cộp" một tiếng dọa Hà Lương giật mình.

Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ, Thẩm Tô Khê hình như mới trở nên như thế này từ sau khi Giang Cẩn Châu rời Bắc thành.

Hà Lương lập tức nhanh miệng: "Nếu chị nhớ anh rể quá thì cứ về Việt thành gặp anh ấy đi. Bình thường chị đánh người mát tay lắm mà, sao yêu đương lại rụt rè như vậy."

Thẩm Tô Khê giống như nghe được chuyện gì hài hước lắm, cô cho Hà Lương một đòn trước mới mở màn hình hiển thị tin nhắn ra cho cậu xem.

Hà Lương còn chưa kịp nhìn thấy gì cô đã tắt điện thoại.

"Anh rể của cậu mới quấn lấy chị đây không buông nhé. Chị mà không nghe điện thoại A Châu gọi tới trong vòng một tiếng, anh ấy sẽ xem như chị đã ngỏm. Chị cũng đâu phải người rảnh rỗi, nhưng người yêu cứ gọi điện đến, chị cũng hơi phiền lòng."

Hà Lương vừa nghe liền biết có gì đó sai sai, nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, tiếng mẹ Hà ở tầng dưới kêu cậu đã vọng lên.

Với châm ngôn "Thà lãng phí một phút còn hơn học nhiều thêm một giây", Hà Lương liền vội vã chạy xuống dưới.

Cùng lúc, Giang Cẩn Châu cũng gọi điện tới.

Thẩm Tô Khê hừ lạnh hai tiếng rồi mới ấn nghe. Giang Cẩn Châu chưa kịp nói gì đã bị cô trách cứ: "Sao anh không nghe máy? Em gọi anh từ một tiếng trước, sao bây giờ mới gọi lại?"

Hà Lương rất nhanh đã quay lại. Vừa bước tới cửa liền nghe được tiếng oang oang của Thẩm Tô Khê, cậu lỡ trượt chân một cái.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Tô Khê sững sờ, chậm rãi quay đầu hướng ra cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, sau một lúc, cả hai đều ăn ý quay mặt lại như chưa hề có gì xảy ra.

Thẩm Tô Khê bình tĩnh nói tiếp: "Em biết anh nhớ em, nhưng nhớ thì cứ nhớ thôi, anh đâu cần thiết phải cách một tiếng gọi điện thoại cho em một lần thế này."

Giang Cẩn Châu: "......"

"Em cũng đâu phải mẫu bạn gái không hiểu chuyện. Nếu anh bận công việc, em sẽ không làm phiền anh nữa... Khi nào anh hết bận em sẽ gọi lại cho anh nha, cúp máy đây."

Giang Cẩn Châu: "......"

Nói cúp là cúp thật.

Hà Lương trở về chỗ ngồi, mở sách giáo khoa ra như không có chuyện gì, bắt đầu cầm bút viết viết vẽ vẽ.

Thẩm Tô Khê nhìn thấy học bạ của Hà Lương ở góc bàn, trước khi cậu kịp phản ứng, cô nhanh tay cầm lấy, kinh ngạc nói: "Hạng 756?"

Giọng điệu của cô còn mang ý tứ "Cậu có vẻ khá hơn trong tưởng tượng của chị nhiều."

"Mẹ cậu nói thành tích của cậu tuốt dưới đáy xã hội, nhưng hóa ra cũng được mức trung bình."

"......"

Hà Lương lặng lẽ ném cho cô biểu tình chết trân: "Năm 2021, mỗi khối của trường Nhất trung Bắc thành chỉ có 756 học sinh."

"......"

"Chị nhớ lần trước cậu được hạng 755." Đột nhiên nhớ ra chuyện này, Thẩm Tô Khê không nhịn được nụ cười khinh bỉ: "Không ngờ cậu còn có thể thụt lùi."

Hà Lương từ lâu đã bất khả xâm phạm với mọi lời chê cười điểm số, cậu thành thật nói: "Không phải thụt lùi, thật ra đó mới là trình độ thật của em. Lần trước học sinh top 1 toàn khối đột nhiên trượt bỏ thi, em mới được ké một chút hào quang."

Cậu nhìn về phía Thẩm Tô Khê: "Nếu chị mà là chị ruột của em thì tốt rồi, chỉ số thông minh không phải đều do di truyền sao?"

"......"

"Nghe được câu này của cậu là chị đủ biết chỉ số thông minh của cậu xứng danh với hạng 756 rồi."

Hà Lương không phục: "Lời này em nghe Ngô Phúc Lộc nói, ông thầy ấy suốt ngày khen chị với Lâm An, nói rằng mình đã dạy hai học sinh xuất sắc như thế nào, còn nói bây giờ em trai của Lâm An được mình dạy rất ưu tú.... Bla bla ai không biết chắc còn tưởng ổng sắp mọc cánh bay lên trời."

Cậu vốn dĩ chỉ có trí nhớ 7 giây, nhưng con người Ngô Phúc Lộc quá khó chịu, cho nên mới nhớ lâu như vậy.

Thẩm Tô Khê sửng sốt, đá văng "Ngô Phúc Lộc" sang một bên, cô nhanh nhẹn bắt lấy một thông tin khác: "Lục Lễ là bạn học của cậu?"

"Đúng rồi. Top 1 toàn khối đó."

Lúc nói những lời này, giọng điệu của Hà Lương vô cùng tự hào, giống như "Bạn học của em là top 1, bốn bỏ lên năm, em cũng là top 1."

"......"

Thẩm Tô Khê chỉ muốn cách xa con nai ngốc nghếch này một chút, ai ngờ Hà Lương đột nhiên bắt lấy cánh tay cô: "Chị, sắp tới chị đến họp phụ huynh cho em đi."

Trong đầu Thẩm Tô Khê bỗng hiện một khuôn mặt.

"Không đi." Cô lập tức từ chối không chút do dự.

"Tại sao vậy?"

"Mất mặt lắm."

"......"

Hà Lương: "Em lỡ khoác lác với người ta rồi, nói rằng chị nhất định sẽ đến, mọi người đều chờ được gặp chị đó."

Thẩm Tô Khê: "......?"

Cô là khỉ đột trong vườn bách thú hả? Đến gặp cô làm gì, xem cô tiến hóa có hoàn chỉnh hay không sao?

Thẩm Tô Khê im lặng mấy giây rồi hỏi: "Chủ nhiệm lớp cậu là ai?"

Hà Lương nói ra một cái tên Thẩm Tô Khê chưa bao giờ nghe qua.

Qua một lúc lâu, cô mới gật đầu đồng ý.

-

Chỗ ngồi lúc họp phụ huynh được xếp theo thành tích học tập.

Thẩm Tô Khê bị xếp xuống một góc cuối lớp, vị trí bên cạnh còn bỏ trống.

Chủ nhiệm lớp Hà Lương rất tàn ác, còn chiếu điểm cuối kỳ của toàn bộ học sinh lên.

Đột nhiên phía cuối lớp có tiếng cười khẽ.

Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn bảng lớn, phòng học vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng cười này thật ra cũng không "khẽ" lắm.

Bọn họ đều quay đầu lại xem.

Người phụ nữ ngồi ngay góc lớp cười đến không kiềm chế được!

??

Em trai cô đứng đầu từ dưới đếm lên, cô còn vui vẻ như vậy?

Hay là tức tới choáng váng đầu óc rồi?

Thẩm Tô Khê cố nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Cũng không tệ, tiến bộ hơn so với tôi tưởng tượng."

"......"

Chủ nhiệm lớp chỉ thuận miệng nói thêm vài câu rồi giao lại cho các giáo viên khác.

Ngay lúc Thẩm Tô Khê mất hứng thú, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân không nặng không nhẹ, mỗi một bước đều có nhịp điệu xen kẽ, cực kỳ thống nhất.

Khiến cô bất giác nhớ tới một người.

Một góc nhỏ hồi ức vừa hé lộ liền bị giọng nữ truyền đến cắt ngang.

Cô sững sờ ngẩng đầu.

Sau đó cả người liền giống như bị ai xối một thùng nước lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập tới, xuyên vào lục phủ ngũ tạng, cái buốt giá khiến người ta tưởng chừng như mất đi ý thức.

Người phụ nữ kia đứng sau bàn giáo viên, đôi mắt cong lên, mái tóc đen dài xõa tới mạn sườn, gần tai kẹp một chiếc kẹp đính thủy tinh lấp lánh, càng làm lúm đồng tiền bên má thêm ngọt ngào.

Rõ ràng là một nhan sắc khiến người ta dễ dàng rung động.

Diệp Tuyết quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt chợt căng thẳng khi nhìn rõ người trong góc.

Qua một lúc lâu, Diệp Tuyết mới cười nói: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Tô Khê biết, lời này là nói với cô.

Chỉ một mình cô mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi