Thẩm Tô Khê không tài nào tin nổi.
Cô cho rằng mình đã thoát khỏi Diệp Triệu, thế nhưng chẳng thể thoát khỏi con gái ông ta.
Cô chưa từng tưởng tượng ra rằng Diệp Tuyết sẽ trở thành giáo viên của trường Nhất trung Bắc thành.
Mà Diệp Tuyết còn đang cười tươi.
Cánh môi cô ta mấp máy nói gì đó, Thẩm Tô Khê không nghe lọt chữ nào.
Cô không phải người thích đào lại chuyện cũ.
Thế nhưng dù bao lâu qua đi, ký ức chôn vùi dưới đáy sâu vẫn luôn có thể bị đào bới lên, những kỷ niệm chẳng sạch sẽ gì cứ thế tuôn trào.
Hồi cấp II, Tần Mật là người bạn duy nhất của cô. Tần Mật vốn là cái đinh trong mắt những nữ sinh khác, cho nên cô cũng chịu vạ lây.
Lúc ấy cô cũng không quan tâm lắm, một người bạn tri kỷ dĩ nhiên tốt hơn một đám chị em plastic giả tạo.
Mãi đến khi tốt nghiệp cấp II, Tần Mật lên Việt thành học, cảm xúc của cô dần trở nên khủng hoảng.
Sau khi nhập học Nhất trung ở Bắc thành, không biết từ đâu truyền tới mấy lời đồn không tốt về cô và Thẩm Thanh.
Những câu chữ khó nghe đó lan truyền khắp phố Linh Lan, Thẩm Tô Khê nghe chẳng sót một câu nào.
Thanh giả tự thanh, cô chẳng buồn giải thích.
Nhưng cũng vì như vậy, gần như tất cả mọi người đều tránh cô như rắn rết.
Chỉ có Lâm An và Diệp Tuyết vẫn nguyện ý đứng bên cạnh cô như cũ.
Ít nhất là cô từng nghĩ như vậy.
Cho tới khi cô tìm thấy một hộp thuốc cùng dòng tin nhắn "Cứu mình. CG.", cô mới biết suy nghĩ của mình hoang đường và nực cười tới chừng nào.
Hộp thuốc.
Do Diệp Tuyết chuẩn bị.
- - Thứ suýt chút nữa hủy hoại cô.
Còn CG.
Là một nơi bí mật chỉ có ba người bọn họ biết.
- - Tin nhắn mà Diệp Tuyết dùng điện thoại của cô để nhắn, đã gián tiếp hại chết Lâm An.
Sau khi lễ tang của Lâm An kết thúc, Thẩm Tô Khê từng chất vấn Diệp Tuyết: "Sao mày lại làm như vậy?"
Diệp Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn qua còn đầy vẻ ngây thơ vô tội, làm gì có chút áy náy nào.
Cô ta không đáp mà chỉ hỏi lại: "Cậu còn không rõ sao?"
Ngay lúc đó, đầu óc Thẩm Tô Khê như muốn nổ tung, hàng vạn suy nghĩ chồng chéo nhau.
Sắp xếp lại tất cả suy nghĩ, cô chỉ có thể đưa ra một kết luận--
Không phải Diệp Tuyết thay đổi, vốn dĩ cô ta đã không thích cô từ lúc ban đầu.
Thậm chí là chán ghét.
Sau này, Thẩm Tô Khê mới phát hiện ra mấy lời đồn đãi vớ vẩn kia hóa ra đều do Diệp Tuyết truyền ra, cho nên cô càng thêm tin tưởng vào kết luận này.
Cô chỉ không rõ vì sao Diệp Tuyết lại ghét mình như vậy.
-
Buổi họp phụ huynh trong lớp vừa xong, lễ tổng kết ngoài sân trường cũng vừa vặn kết thúc.
Thẩm Tô Khê đang chuẩn bị nhắn tin cho Hà Lương, cậu nhóc đã nhắn cho cô trước: "Anh Khê, đứng ở chỗ bảng thông báo đợi em chút nha, em ghé ngang ký túc xá rồi tới liền."
Thẩm Tô Khê nhắn "Ok" đáp lại rồi cất điện thoại vào túi, nhìn thoáng qua chỗ hành lang bên kia, Diệp Tuyết đang bị mấy phụ huynh vây quanh.
Cô thu hồi ánh mắt, quay đầu đi hướng khác.
Mấy năm trước, trường đã được sửa chữa một lần, nhưng bố cục tổng thể không thay đổi gì nhiều.
Thẩm Tô Khê theo trí nhớ đi tới chỗ bảng thông báo.
Đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy ai tới, sức kiên nhẫn của cô héo dần.
Cô quay người nhìn bảng, vị trí cao nhất dán danh sách tất cả thủ khoa trường trong các kỳ thi đại học từ trước đến giờ.
Ánh mắt Thẩm Tô Khê thong thả lướt xuống dần, nhìn thấy cái tên "Diệp Tuyết" ở năm 2013, không có gì bất ngờ.
Dường như cô còn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ta trước camera.
Thẩm Tô Khê chợt nhớ tới những kỳ thi hồi cuối cấp, cô và Lâm An vẫn luôn chiếm giữ hạng một và hai.
Theo như Ngô Phúc Lộc nói, thủ khoa chỉ có thể là một trong hai người bọn họ.
Không một ai nghĩ danh hiệu đó lại rơi xuống người Diệp Tuyết.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Cô ta chỉ dùng một buổi tối duy nhất, đoạt lấy thứ mình muốn, thuận tiện--
Hủy hoại tương lai của hai người khác mà chẳng cần tốn nhiều công sức.
Thẩm Tô Khê hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, cô nghe thấy tiếng bước chân theo nhịp điệu vang lên từ phía sau.
Thẩm Tô Khê vô thức xoay người, đối diện vẻ mặt tươi cười của Diệp Tuyết.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Thần sắc Thẩm Tô Khê hơi cứng lại.
Diệp Tuyết làm như không nhận ra, cô ta bước tới gần, cười nói: "Ban nãy có nhiều phụ huynh ở đó, chưa kịp chào hỏi cậu một tiếng."
Cô ta dừng lại một chút:" Chúng ta tìm chỗ nào tâm sự đi."
Thẩm Tô Khê tưởng rằng mình nghe lầm, cô cười trào phúng: "Từ khi nào quan hệ giữa tôi và cô tốt đến mức có thể ngồi xuống tâm sự?"
Dứt lời, Thẩm Tô Khê bất chợt nhận ra, đứng trước mặt Diệp Tuyết, hóa ra cô chẳng... khúm núm như mình tưởng tượng.
Như thể tiềm thức của cô đã tự tạo ra một bộ giáp kiên cường không thể phá vỡ, lần nữa cho cô tự tin tiếp tục chiến đấu.
Thẩm Tô Khê bỗng nhiên bật cười: "Cô có thể có liêm sỉ một chút không?"
Diệp Tuyết hiển nhiên không để ý lời nói của cô, cô ta tự nhiên nói: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu vẫn không tha thứ cho mình sao?"
Bầu không khí lập tức trầm tĩnh, Diệp Tuyết yên lặng chờ Thẩm Tô Khê trả lời, nhưng đợi mãi cũng không thấy cô hé miệng.
Diệp Tuyết liền cho rằng cô đã tước vũ khí đầu hàng.
Khóe môi cô ta khẽ cong lên: "Lúc ấy mình không hiểu chuyện, bây giờ hối hận rồi, chuyện cũ không thể bỏ qua được à?"
"Cậu đã quên lúc cậu bị cô lập, chỉ có mình đứng về phía cậu sao?" cô ta nói: "Chúng ta là bạn tốt mà?"
"......"
Không hiểu chuyện?
Bỏ qua chuyện cũ?
Bạn tốt?
Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ thế này.
Thẩm Tô Khê bật cười: "Lâm An đã không còn nữa, vì sao cô vẫn không áy náy chút nào vậy? Vì sao cô có thể thoải mái hưởng thụ tất cả..."
Cô hơi ngừng lại, ánh mắt lướt qua ảnh người dán sau khung cửa kính: "Hào quang như bây giờ?"
Ngón tay Diệp Tuyết bên dưới ống tay áo bỗng chốc co rụt lại, không ai phát hiện.
Thẩm Tô Khê nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trước mặt, lạnh nhạt nói: "Tối hôm đó vì sao cô làm vậy với tôi? Cô là người làm sai, cớ sao người gánh vác hậu quả lại là tôi?"
Thù hận chôn sâu dưới đáy lòng cô, dường như muốn sống lại ngay khoảnh khắc này.
Vì sao?
Vì chính cô quá yếu đuối.
Vì Diệp Tuyết quá hận cô.
"Muốn bỏ qua đúng không?" Thẩm Tô Khê lại mỉm cười, rồi cô gằn từng chữ: "Vậy cô đi chết đi."
Ý cười trong mắt Diệp Tuyết dần phai nhạt.
Thẩm Tô Khê nhìn cô ta, trong lòng không hiểu sao vô cùng sảng khoái.
Suốt ngày tươi cười vờ vịt, bây giờ mới chịu gỡ mặt nạ xuống.
Diệp Tuyết im lặng một lúc, sau đó lại cười một cái bình tĩnh, không gợn sóng.
Giống như chưa có gì xảy ra.
Sau đó, Thẩm Tô Khê nghe thấy cô ta nói: "Nghe nói cậu tìm được cha ruột rồi."
Thẩm Tô Khê lập tức sửng sốt.
Phố Linh Lan vốn không lớn, một chút gió thổi cỏ lay cũng lọt vào tai mọi người, chuyện của cô hiển nhiên cũng không giấu được.
Cô chỉ không ngờ Diệp Tuyết sẽ đột nhiên nhắc tới ngay lúc này.
Chờ khi cô hoàn hồn, Diệp Tuyết đã xoay người, đưa lưng về phía cô, vừa đi vừa nói: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng không cần túm đại ai đó mà gọi là cha nữa."
-
Trên đường rời ký túc xá, Hà Lương gặp được Lục Lễ.
Học sinh giỏi và dốt trước giờ cách nhau một dải ngân hà. Hai người bọn họ không thường tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, Hà Lương vừa nhìn thấy Lục Lễ liền cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Nếu phải chọn một nguyên nhân, chắc hẳn vì gần đây cậu mạnh mẽ ăn vạ người chị học bá, cho nên mới sinh ra ảo giác "mình cũng là học bá".
Hà Lương choàng tay qua vai Lục Lễ, không hề xa lạ mà nói: "Lễ Lễ, đợi chút nữa rồi cùng nhau về."
"......"
Lục Lễ ném tay cậu ra, xụ mặt từ chối: "Không tiện đường."
Hà Lương nghiêm túc hoài nghi, Lục Lễ có phải muốn nói "Cậu không xứng" hay không.
Sao có thể không xứng chứ?
Đều là top 1 toàn khối giống nhau, tuy tính chất có hơi khác biệt, nhưng sao Lục Lễ có thể ghét bỏ cậu như vậy?
Từ ký túc xá đến cổng trường phải đi ngang qua bảng thông báo, cho nên hai người xem như cũng đi cùng một đoạn.
Hà Lương nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Tô Khê đứng trước bảng.
Cậu vẫy vẫy tay, sợ Lục Lễ không nhìn ra quan hệ giữa hai chị em bọn họ, không phát hiện được gen học bá di truyền trong người cậu, cho nên Hà Lương kêu một tiếng "chị" to đến kinh thiên địa quỷ.
Thế nhưng Thẩm Tô Khê vẫn bất động như cũ, giống như bị ai đoạt mất hồn.
Lục Lễ đi trước Hà Lương một bước, đi đến bên người cô.
Thẩm Tô Khê lúc này mới có ý thức.
Cô quay đầu nhìn sang, thoáng kinh ngạc.
Lục Lễ hỏi: "Chị đang xem gì vậy?"
Thẩm Tô Khê chậm rãi nói: "Vị trí này hẳn là thuộc về anh cậu."
Ánh mắt Lục Lễ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ đến.
Cậu biết cái tên ghi trên danh sách, lúc trước anh cậu cũng có nhắc tới trong thư từ.
"Hai người thì thầm cái gì đó?" Hà Lương bước tới cắt ngang: "Chị, về nhà thôi."
Thẩm Tô Khê đang muốn gật đầu, Lục Lễ chen vào nói: "Cùng về đi."
Hà Lương: "?"
Lục Lễ: "Tiện đường."
Hà Lương: "......?"
Thẩm Tô Khê đi được nửa đường đột nhiên vòng lại, Hà Lương gọi cô: "Chị đi đâu đó?"
Cô dừng bước, cười một cái chế giễu: "Vì dân trừ hại."
"?"
Hà Lương không hiểu.
Thẩm Tô Khê nói: "Cười gì giả trân, nhìn qua cũng thấy ghê tởm."
Cô đẩy cửa kính ra, không hề do dự mà xé bức hình người kia xuống, tiện đà ném vào thùng rác.
-
Trên đường về, Thẩm Tô Khê xem như lĩnh hội khả năng nói chuyện của Hà Lương, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cậu đã hỏi ra được bao nhiêu thông tin từ cái miệng inox của Lục Lễ, nào là trong nhà có mấy người, quê quán ở đâu, ngay cả chỗ làm thêm của người ta của không buông tha.
Lục Lễ lúc nghỉ hè, nghỉ đông sẽ đến tiệm đồ nướng của cha Hạ Hòa phụ giúp.
Hà Lương một hai đòi đến xem, Lục Lễ chỉ đành đồng ý.
Thời điểm ba người bọn họ đến, Hạ Hòa đeo cặp sách chuẩn bị ra cửa.
Thẩm Tô Khê hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Lần này Hạ Hòa nhớ ra cô ngay lập tức, cô bé cười khanh khách trả lời:"Em tới gặp thầy Diệp để học thêm."
Thẩm Tô Khê sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thầy Diệp này là ai, Hà Lương liền kéo cô vào tiệm, chẳng khác gì con sói đói chưa được ăn hai kiếp.
Ăn được một lúc, Lục Lễ thấy mặt cô trắng bệch liền hỏi: "Chị không thoải mái sao?"
Thẩm Tô Khê xoa bụng: "Bệnh cũ thôi."
Ngừng hai giây, cô bổ sung: "Bệnh tương tư."
"......"
Hà Lương liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ một lời khó nói hết. Cậu ngồi đối diện cửa, cho nên liếc mắt nhìn Thẩm Tô Khê một cái, tiện thể nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa đang đi tới chỗ bọn họ.
Hơn nữa còn đi rất nhanh.
Hà Lương nhanh miệng nói: "Chị, em nhớ rõ dạ dày của chị không tốt, đừng ăn mấy thứ này."
"Bà đây ăn sắp xong rồi, cậu còn nói gì nữa?"
Thẩm Tô Khê không phát giác được động tĩnh phía sau, cô nhào lên đánh Hà Lương: "Cậu được lắm, ăn no như heo rồi sinh rảnh rỗi đúng không."
Hà Lương ủy khuất không thôi: "Anh rể dặn em phải cẩn thận theo dõi chị, chị cứ như vậy em biết giải thích với anh ấy thế nào?"
"......"
Cần cậu giải thích à?
Thẩm Tô Khê lạnh lùng liếc cậu nhóc: "Hóa ra ở trong lòng cậu, địa vị của chị đã thấp tới mức không có tư cách tự quyết định bữa ăn của mình."
Cô còn đang định nói thêm, liền phát hiện bóng đen ập xuống bàn ăn càng lúc càng lớn.
Trong lòng kêu "lộp độp", Thẩm Tô Khê quay đầu lại với tốc độ 0.5.
"......"
"Sao anh tới đây?" Thẩm Tô Khê gượng cười, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, nào có hung hăng như lúc đánh Hà Lương: "Tới cũng không báo trước gì hết."
Giang Cẩn Châu đảo mắt nhìn Lục Lễ, chần chừ một lúc rồi mới nhìn cô, cười như không cười: "Hóa ra anh không có tư cách tạo bất ngờ cho bạn gái mình."
"......"
Thẩm Tô Khê nhắm mắt làm ngơ, bàn tay lặng lẽ đẩy đĩa thức ăn trên bàn sang chỗ Hà Lương: "Cậu không biết dạ dày chị không tốt hả?"
Hà Lương: "?"
Thẩm Tô Khê: "Anh rể dặn cậu phải cẩn thận chăm sóc chị, sao có thể để chị ăn mấy thứ này?"
Hà Lương: "......"
-
Hai ngày nay Thẩm Thanh đi công tác ở nơi khác, Thẩm Tô Khê cùng Giang Cẩn Châu về khách sạn ở.
Trên đường, cô phát giác cảm xúc của anh có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng nghĩ cả ngày trời cũng không biết rốt cuộc anh hờn dỗi chuyện gì.
Mang theo tâm thái "Đàn ông mà, dỗ bằng miệng là được", suốt đường đi, Thẩm Tô Khê nói chuyện không ngừng, muốn chọc anh cười.
Thế nhưng bạn trai cô đâu phải chỉ là "đàn ông mà".
Về tới khách sạn, Giang Cẩn Châu trầm mặt, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Thẩm Tô Khê chẳng hiểu thế nào, cô mở wechat lên tìm trợ giúp.
suxi: "Cẩn Châu giận tao thật rồi!"
Tần Mật trả lời rất nhanh: "Tính tình của mày như vậy, cậu ta nhẫn nhịn tới bây giờ là tốt lắm rồi."
"......"
suxi: "Nhưng tao nghĩ tao không làm gì sai hết."
Tần Mật dĩ nhiên không tin lý do của cô, có thể khiến Giang Cẩn Châu không nhịn nổi nữa, phỏng chừng không phải là mấy chuyện ngu ngốc tầm thường.
Tần bảo bối: "Bây giờ nói cái này cũng vô ích, mau đi chuộc lỗi đi."
Thẩm Tô Khê còn chưa kịp nhắn "?", nhìn thấy 2 tin nhắn mới nhất Tần Mật gửi tới, mặt cô bỗng chốc ửng đỏ.
"Dâng lên chính mình mà chuộc lỗi."
"Cậu-ta-sẽ-hoan-hỉ."