Tô Kiều Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San một hồi, bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Cố Lan San.
Cố Lan San đợi trong chốc lát, cũng không thấy đọc tên ca khúc nên hơi quay đầu, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Tô Kiều Kiều.
Trong lòng Cố Lan San thất kinh
Trên mặt Tô Kiều Kiều là sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau, Tô Kiều Kiều nhấc môi nói: “Thì ra là cô, khó trách tôi cảm thấy bóng dáng có chút quen thuộc.”
”Kiều Kiều, em biết cô ấy sao?” Từ tổng ngồi ở đó tùy tiện hỏi một câu.
Tô Kiều Kiều cho Cố Lan San một ánh mắt giết người, rồi nghiêng đầu hướng
về phía Vương Đạo và Từ tổng nở nụ cười kiều mị nói: “Vương Đạo, Từ
tổng, nhân viên phục vụ này là phóng viên của tòa soạn SH. Em biết cô
ấy.”
Tô Kiều Kiều vừa nói thế, toàn hội trường đều ngẩn ra.
Câu lạc bộ Kinh Thành vậy mà lại có phóng viên ẩn nấp.
Cố Lan San cũng đã hoàn hồn, thấy Tô Kiều Kiều phơi bày thân phận của mình thì cử động đầu tiên của cô chính là nhanh chóng đứng lên, bỏ chạy ra
ngoài cửa.
”Bắt lấy cô ấy……… Trên người cô ấy có thể có máy ảnh hay gì đấy.” Vương Đạo hướng về phía ba người đàn ông mở miệng hô.
Ba người đàn ông ấy nhanh chóng hồi hồn, đuổi theo Cố Lan San.
Cả người Cố Lan San còn chưa chạy tới cửa đã bị cánh tay một người đàn ông trong đó ôm lấy, thuận thế đè vào lưng cô, kiềm chế cô làm cô không
nhúc nhích được.
Tô Kiều Kiều nhìn Cố Lan San không có cách nào
thoát được thì trên mặt hiện lên một nụ cười trào phúng, hướng về phía
Vương Đạo nói: “Vương Đạo, đây là câu lạc bộ Kinh Thành, có rất nhiều
quan viên xuất hiện, làm mọi chuyện rùm beng lên sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi nghĩ nên dẫn cô ấy đi, lục soát thật kỹ trên người cô ấy xem có dấu thứ gì không.”
Một nữ minh tinh vừa mới nói rất nhiều điều quá
đáng làm nhiều chuyện quá phận, bây giờ lại phát hiện có nhân viên phục
vụ là phóng viên, mọi người đều sợ đến dung mạo biến sắc, thất kinh,
nghe được lời Tô Kiều Kiều nói lập tức hưởng ứng.
”Đúng vậy, Vương Đạo, không thể để cô ấy mang tin tức không tốt ra ngoài được.”
”Trước tiên đem cô ấy ra khỏi nơi này, ép cô ấy lấy thẻ nhớ máy ghi âm gì đó giao ra đây.”
”Đám chó săn cũng thật là ghê tởm, chỉ có điều đây là câu lạc bộ Kinh Thành
nha, vậy mà cũng tới ẩn nấp, thật là chó săn không có chỗ nào tốt!”
………………
Vương Đạo vẫn luôn không để ý tới người phục vụ này, bây giờ Tô Kiều Kiều
nháo như vậy hắn mới thấy rõ bộ dáng người phục vụ này, da thịt trắng
nõn, mắt đen môi đỏ mọng, tuy mặt mộc không trang điểm nhưng so với
những minh tinh biến hóa nho nhỏ trong phòng này thì cảnh đẹp hơn rất
nhiều.
Hắn đã ngủ qua không biết bao nhiêu minh tinh xinh đẹp,
nhưng rất ít người có thể khiến hắn chỉ nhìn một bên mặt cũng cảm thấy
xinh đẹp như vậy, hắn lập tức suy nghĩ, nói với ba người kia: “Đem cô ấy đưa đến chỗ ta ở trước đi.”
*************
Sau khi Cố Lan San bị đưa đi, những minh tinh khác tự nhiên cũng không còn tâm tình chơi đùa nữa, từng người tản ra.
Tô Kiều Kiều đi theo Vương Đạo đi ra câu lạc bộ Kinh Thành, Vương Đạo uống rượu mặt rất đỏ, bộ dáng rất vui vẻ: “Hôm nay thật sự cảm ơn cô, cô
Tô!”
Tô Kiều Kiều tự nhiên biết Vương Đạo nói chỉ chuyện nữ phóng viên kia, thật ra thì cô ta cũng không phải vì họ, cô ta chỉ vì chính
mình mà thôi.
Dĩ nhiên Tô Kiều Kiều sẽ không nói với họ cô ta và
Cố Lan San rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, nhưng mặt vẫn mỉm cười gật
đầu một cái, khóe mắt sáng lên, lại liếc thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở bên đường kia.