Dĩ nhiên Tô Kiều Kiều sẽ không nói với họ cô ta và Cố Lan San rốt cuộc xảy ra những chuyện
gì, nhưng mặt vẫn mỉm cười gật đầu một cái, khóe mắt sáng lên, lại liếc
thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở bên đường kia.
Audi A8
Xe của Thịnh Thế.
Mấy ngày nay cô ta vẫn gọi điện thoại cho anh, thế nhưng anh lại chưa từng nghe máy.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ở chỗ này.
Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút, rồi nói với Vương Đạo và Từ tổng: “Thật xin lỗi, tôi thấy một người quen, xin lỗi vắng mặt.”
Sau đó, cô ta đi tới xe của Thịnh Thế, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi xuống.
Thịnh Thế đang nói chuyện điện thoại, trong lúc bất chợt anh phát hiện chỗ
cạnh ghế lái có một người tới, anh nghiêng đầu liếc mắt một cái thấy nụ
cười sáng lạng của Tô Kiều Kiều đang hướng về mình, anh hơi nhíu mày,
sau đó nhìn thẳng phía trước xe tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Thịnh Thế tắt điện thoại, cũng không nhìn Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều lại nở nụ cười rực rỡ, giọng nói mềm mại: “Anh Thịnh, anh còn nhớ rõ lần trước em đã nói với anh về cái người liên tục khi dễ em rồi
chứ? Chính là cái người lần đầu tiên tát em hai cái, lần thứ hai là dội
chân châu lên cả người em, tối nay em lại gặp cô ấy, lần này em đem món
nợ hai lần trước cô ấy thiếu em đều hung hăng trả lại.”
Thịnh Thế đối với lời nói của Tô Kiều Kiều một chút cũng không có hứng thú, đợi
Tô Kiều Kiều nói xong một chút, mặt anh không biến sắc mở miệng: “Nói
xong rồi sao? Nói xong rồi thì xuống xe đi.”
Tô Kiều Kiều đã quen với thái độ tệ hại của Thịnh Thế, mặt mày quyến rũ buông lời khen với
Thịnh Thế: “Anh Thịnh, em đã rất lâu không gặp anh, em rất nhớ anh.”
Thịnh Thế nghe nói như thế, quay mặt liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, anh chợt
nhếch môi nở nụ cười, cụ cười lóa mắt châm chọc nói: “Tô Kiều Kiều, cô
bị người kia tát hai cái nên đầu không bình thường rồi à?”
”Anh
thật đáng ghét!” Tô Kiều Kiều bĩu môi, trừng mắt liếc Thịnh Thế, lại
thấy trên mặt anh dán băng keo cá nhân, ngay lập tức quan tâm, khẩn
trương hỏi: “Anh Thịnh, trên mặt anh là thế nào vậy?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều một cái, bộ dáng xa cách: “Vợ ta đánh thôi.”
Tô Kiều Kiều nghe nói như vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trong
lòng lại vui vẻ một hồi, khó trách Thịnh Thế ngày ngày ở bên ngoài ăn
chơi đàng điếm, tìm phụ nữ liên tiếp, thì ra vợ anh là một Mẫu Dạ Xoa.
Chỉ là, Tô Kiều Kiều không nói ra những lời này, cô ta biết đàn ông đều sĩ
diện, cô ta chỉ giơ tay lên hướng về phía vết thương trên mặt Thịnh Thế
sờ, giọng nói đau lòng: “Có đau hay không…….. Vợ anh sao lại xuống tay
độc ác như vậy?”
Lúc Thịnh Thế thấy tay Tô Kiều Kiều sắp chạm vào mặt mình, anh đột nhiên giơ tay lên, lập tức hất tay cô ta ra đến “Rầm” một cái, “Thận trọng một chút, đừng có động tay động chân!”
Tô
Kiều Kiều cong cong môi, xoa mu bàn tay bị đánh đau: “Em không phải là
đau lòng cho anh sao? Đánh vào người anh, đau ở lòng em, anh Thịnh,
không phải là anh cảm thấy em đối với anh tốt hơn rất nhiều so với vợ
anh sao?”
Thịnh Thế nghe nói như vậy chợt nở nụ cười.
Tô
Kiều Kiều thấy Thịnh Thế cười, tim đập nhanh hai nhịp, nháy mắt với
Thịnh Thế, hỏi thẳng vấn đề mình tò mò: “Anh Thịnh, em có thể nhìn thấy
vợ anh được không?”
Thịnh Thế giống như là nghe được một trò đùa
lố bịch, khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt Tô
Kiều Kiều một hồi lâu, nhìn đến khi thấy sắc mặt xấu hổ của Tô Kiều Kiều anh mới từ từ mở miệng.