ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tay của Triệu Húc Hàn nắn bóp trên đùi của Kỷ Hi Nguyệt rất có quy luật, mà người phụ nữ đang chìm vào mộng đẹp cũng chẳng có bất kỳ cảm giác gì, điều này làm cho Triệu Húc Hàn thực sự an tâm.

Hơn nữa trong lòng anh cũng có chút niềm vui nho nhỏ, bởi vì cô ở trước mặt anh đã hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng anh tin nếu lúc này cô tỉnh giấc thì chắc chắn sắc mặt sẽ tái mét, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Đêm đó đúng là đã để lại ký ức không mấy tốt đẹp cho cô.

Triệu Húc Hàn nhớ đến khuôn mặt kinh hoàng, vừa sợ hãi vừa khóc lóc van xin của cô, trong lòng anh bất chợt đau nhói.

Nhưng ai bảo cô chủ động hiến thân cho Triệu Vân Sâm làm gì?

Lúc bước chân vào khách sạn, anh chưa bao giờ biết mình có thể tức giận như vậy khi nhìn thấy khoảnh khắc Kỷ Hi Nguyệt bổ nhào vào Triệu Vân Sâm.

Cảnh tượng đó thực sự đã đốt cháy mắt anh, và giải phóng con mãnh thú tàn nhẫn nằm sâu trong lòng anh.

Nếu không phải có Tiêu Ân và Vô Cốt ngăn cản thì rất có thể Triệu Vân Sâm đã vị anh đánh chết hoặc là bại liệt.

Kỳ thực tại sao anh lại tức giận như vậy? Sau sự việc đó chính anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với bản thân, chẳng lẽ bởi vì sâu trong lòng anh luôn tồn tại chấp niệm là nhất định phải bảo vệ được cô?

Sau khi anh nhận thức được bí mật đó, điều duy nhất có thể làm là bảo vệ cô khỏi những tổn hại, che chở cho cô để cô bình an mà trưởng thành.

Ba năm trôi qua, nhưng không biết từ bao giờ cái gọi là bảo vệ lại trở thành không để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô?

Suy nghĩ của Triệu Húc Hàn trôi xa, sau khi xoa bóp một bên chân này xong, anh trở tay xoa bóp tiếp một bên chân thon dài còn lại.

Xoa bóp xong hai chân, Triệu Húc Hàn nhìn người phụ nữ dưới tấm chăn, mi tâm lại lần nữa cau mày.

Anh kéo chiếc chăn bông xuống, che từ phần thắt lưng của Kỷ Hi Nguyệt,  nhưng toàn bộ thân trên lại hiện ra dưới mắt anh.

Hai con ngươi đen láy trở nên u ám, dưới đáy mắt anh lóe lên một tia âm u bất định.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào đường cong tuyệt đẹp trước  mắt, khảo nghiệm ý chí của mình đối với phụ nữ.

Nhưng anh phát hiện, càng nhìn thì lòng dạ  càng nhiễu loạn. Lực tự chủ vốn tưởng rằng rất mạnh mẽ ai dè lại nhanh chóng tan rã.

Cho đến khi anh nhận ra phản ứng của cơ thể,  khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nóng lên. Anh lập tức kéo chăn che lại cảnh xuân, còn bản thân thì nhanh chóng đứng dậy bước tới trước cửa sổ.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Triệu Húc Hàn ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng cảnh tượng đêm đó và làn da trắng trẻo nhấp nhô lên xuống vừa rồi cứ hiện lên trong đầu anh.

“Hừ!” Triệu Húc Hàn thở dài một hơi, sau đó bước tới bên cạnh giường, kéo tấm chăn xuống. Ánh mắt anh không nhìn vào phần trước ngực của Kỷ Hi Nguyệt nữa mà chỉ tập trung vào cánh tay cô, bắt đầu xoa bóp.

Nắn bóp xong một tay lại đổi sang cánh tay khác.  Trong lòng Triệu Húc Hàn thực sự rất phiền muộn.

Bởi vì lỗ tai anh đã bắt đầu nóng hầm hập.

Con dã thú bên trong cơ thể dường như lại muốn xông ra. Lúc xoa bóp, tinh thần anh có chút ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại chuyển qua vuốt ve, đây là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.

Bỗng nhiên anh sực tỉnh, sau đó có tật giật mình quan sát người phụ nữ đang ngủ say.

Người phụ nữ đang say ngủ có khuôn mặt hây hây đỏ, lông mày cong cong, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong vút như hai nửa khung quạt, chiếc mũi thẳng tắp xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hồng đào giống như đang mời gọi anh đến nếm thử.

Triệu Húc Hàn lại phát hiện tầm mắt của mình lại di chuyển, hơi thở bắt đầu gấp gáp.

Đột nhiên anh nhận ra có điều gì đó bất thường! Rất bất thường!

Anh đang định làm gì? Chỉ giúp cô xoa bóp thôi mà, tại sao lại kéo tấm chăn trên người cô xuống?

Đây có khác gì đang dở trò lưu manh không? Lẽ nào trong tiềm thức cho rằng cô đã là người phụ nữ của anh nên có thể muốn làm gì thì làm?

Sắc mặt Triệu Húc Hàn đột nhiên trắng bệch.

“Ưm~” Vào đúng lúc này miệng Kỷ Hi Nguyệt thốt ra một tiếng rên nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi