ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Lịch trình của Tần Hạo chúng ra đã có.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Đợi thêm mười phút nữa.”

“Chị Nguyệt, chị nghĩ Tần Hạo và dì Tuyết tôi có liên quan đến nhau sao?” Liễu Đông khó chịu nói.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm tình của Liễu Đông. Sau khi cân nhắc, cô gửi cho cậu bức ảnh bạn học kia.

Liễu Đông không hiểu vì sao cô lại gửi ảnh qua cho cậu, nhưng vừa mở ra xem, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.

“Đây, đây là gì?” Liễu Đông không dám tin.

“Cậu không nhận ra à? Hai người họ là bạn học!” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

Liễu Đông nói lắp: “Tần Hạo với dì Tuyết tôi là, là bạn học?”

“Đúng vậy, đây là buổi họp mặt bạn học, được Cố Du Du tình cờ chụp lại. Không phải tôi hoài nghi dì Tuyết cậu gì cả, chỉ là thực sự rất tò mò, chẳng lẽ hôm nay lại trùng hợp như vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

Liễu Đông không biết đáp lại thế nào, nhìn bức ảnh cậu cũng kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì trong đầu cậu cũng nghĩ, nếu hai người này là bạn học, hôm nay lại đồng thời xuất hiện ở đây, thì lẽ nào chỉ là trùng hợp?

“Chị, sao chị không nói sớm?” Liễu Đông tái mặt nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Thì tôi sợ cậu suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng cậu yên tâm, thanh giả tự thanh, chỉ cần không phạm pháp thì cậu căng thẳng cái gì? Còn nếu thực sự phạm pháp, cậu cho rằng giấy có thể  gói được lửa sao?”

“Liễu Đông, Tiểu Nguyệt nói đúng đấy.” Anh Béo cũng đồng tình.

Liễu Đông không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng ngay sau đó, con ngươi của cậu như muốn rớt ra ngoài!

Không phải cậu nhìn thấy dì Tuyết bước ra, mà là Tần Hạo quay lại!

Kỷ Hi Nguyệt trong miệng chửi một câu ‘mẹ kiếp’, mắt cũng trừng lớn hết cỡ. Tần Hạo quay lại làm gì? Quên đồ gì sao?

Sau khi xe của anh ta tiến vào thì đậu một chỗ khác, nhưng không bước xuống mà ngồi yên trên xe gọi điện thoại.

Ba người Kỷ Hi Nguyệt khẩn trương nấp trong xe. Bởi vì xe chạy tin đều là xe tải, giấy dán kính rất tối, cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy ai đang trong xe.

Hai người ở vị trí ghế lái chỉ cần ngồi xổm xuống là OK.

Năm  phút sau, cửa hành lang mở ra, người bước ra quả nhiên là Đường Tuyết Mai.

Cô ta mặc một chiếc váy liền xinh xắn, kết hợp với chiếc áo bành tô màu trắng, tóc dài buông xõa qua vai, trông rất quyến rũ động lòng người.

Con ngươi của Liễu Đông muốn rớt cả ra ngoài, trong lòng cậu đã từng cầu nguyện vô số lần đừng là dì Tuyết, nhưng trớ trêu thay ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.

Bây giờ thì hay rồi. Với tính cách của Kỷ Hi Nguyệt, e rằng cô sẽ tiếp tục điều tra, lỡ như dì Tuyết thật sự phạm pháp thì làm sao đây? Lẽ nào muốn chính tay cậu đưa dì ấy vào tù?

Dì Tuyết, dì tuyệt đối đừng làm chuyện phạm pháp đấy nhé.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh, thấy Đường Tuyết Mai ra ngoài cô lại càng yên tâm hơn. Chứng tỏ suy đoán của cô không sai, hai người này có thể đã sớm bày mưu tính kế.

Đường Tuyết Mai bước tới chỗ chiếc xe của mình đang đậu, Liễu Đông thoáng mừng rõ, lẽ nào đoán sai? Dì Tuyết chẳng qua chỉ tình cờ rời khỏi thôi?

Nhưng chưa tới một phút, sau khi Đường Tuyết mai leo lên xe, Tần Hạo bên này đã bước xuống.

Sau đó cả ba người đều nhìn thấy Tần Hạo dáo dác nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chân bước qua leo lên xe của Đường  Tuyết Mai.

Liễu Đông lập tức nhắm mắt lại. Cái này người ta gọi là bắt tận tay dây tận mặt, hết đường chối cải.

Mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng trừng lớn, dùng di động phóng to để chụp ảnh.

Bởi vì xe của bọn cô đậu ở một góc đối diện, cách nhau vài chiếc xe nên có thể nhìn thấy, nhưng không thấy rõ được tình hình bên trong.

Bỗng nhiên anh béo khẽ thốt lên một tiếng, bởi vì thị lực của anh ấy tốt nhất trong ba người, cũng là người nhìn thấy rõ nhất.

“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt cách một tấm kính đen nên thực sự không nhìn thấy rõ, cô chỉ còn cách hỏi anh Béo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi